Các hình ảnh tác phẩm được phép của Hulda Guzmán và Stephen Friedman Gallery, London, ảnh chụp bởi Todd-White Art Photography.
Đối với Hulda Guzmán, Samaná — một thị trấn ven biển ở Cộng hòa Dominica — không chỉ là “nhà”. Trong sự nghiệp của cô, phong cảnh nhiệt đới ở đó đã là một nàng thơ bền bỉ, tạo cảm hứng cho những bức tranh có màu sắc sống động ghi lại vẻ đẹp của tự nhiên. Khi nói đến tác phẩm của Guzmán, luôn có nhiều thứ hơn là sự bắt mắt. Mặc dù cô vẽ chủ yếu từ quan sát trực tiếp, nhưng luôn có những câu chuyện kỳ ảo và những thủ thuật không gian để người xem chiêm nghiệm. Cô chia sẻ với Alia Wilhelm về việc tìm kiếm cái siêu thực và tâm linh trong môi trường xung quanh.
“Giãn cột sống” (2022)
Hulda Guzmán đã ngồi trước bức “Surprised!” [Ngạc nhiên!], bức đầu tiên trong số những bức tranh rừng nổi tiếng của Henri Rousseau, tại Phòng trưng bày Quốc gia ở London. Trong đó, một tia chớp chiếu sáng một con hổ đang cúi mình giữa những tán lá, dường như đang sẵn sàng vồ mồi. “Thật không thể tin được,” cô nhớ lại, dùng tay bắt chước một vụ nổ. “Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nó trong nửa giờ.”
Phản ứng của Guzmán đối với hình ảnh của Rousseau có lẽ không có gì ngạc nhiên: giống như Rousseau, hầu hết các tác phẩm của cô đều miêu tả những cảnh nhiệt đới vừa quen thuộc vừa kỳ ảo trong sắc màu kính vạn hoa. Nhưng trong khi những cây hồ tiêu đầy khỉ và hoa súng ngoại cỡ của Rousseau được lấy cảm hứng từ sách giáo khoa minh họa và những chuyến thăm vườn Jardin des plantes ở Paris, thì tác phẩm của Guzmán lại ra đời từ một nghiên cứu sâu sắc và tôn kính về Samaná, thị trấn ven biển ở Cộng hòa Dominica nơi cô lớn lên và vẫn cư trú.
“Bạn thấy gì thì nó là như thế” (2022)
Trong các bức tranh của cô, thường dựa trên quan sát trực tiếp, những cây cọ cao vút rủ trên đầu, như được nhìn từ cửa sổ; tia sét từ phía xa, như vào mùa hè năm ngoái khi một cơn bão nhiệt đới thắp sáng bầu trời. “Khi bạn vẽ một thứ gì đó từ cuộc sống thực, nó vốn dĩ đòi hỏi sự quan tâm và hiện diện hoàn toàn của bạn, và tôi nghĩ rằng có một tình yêu lớn hơn trong đó,” cô nói. “Bạn không phán xét, bạn không phân tích, bạn không dán nhãn. Đó chỉ là sự chiêm nghiệm thuần túy.”
“Khuấy động trái tim” (2022)
“Verdecito” (2022)
Xếp lớp trên các khía cạnh trần thế của tác phẩm là những chuyến bay kỳ lạ theo chủ nghĩa siêu thực. Tranh trong tranh, đánh lừa thị giác và làm sai lệch nhận thức, và động vật mang những đặc điểm của con người trong khi các linh hồn được miêu tả như những vòng xoắn ốc của những đốm màu. Chúng ta trở nên bí mật với những biểu hiện vật lý của những sức mạnh vô hình, bao gồm cả sự đoàn kết và ham muốn.
Việc thâm nhập vào những thế lực đó là rất quan trọng đối với Guzmán, người đặt câu hỏi về vai trò của chúng không chỉ trong nghệ thuật mà còn trong cuộc sống hàng ngày. “Đó là một nhiệm vụ cá nhân, tinh thần được chuyển tải vào tác phẩm,” cô giải thích, “Vì vậy, tôi nghĩ nó đi theo cả hai cách: thực hành khiến tôi tự đặt câu hỏi cho mình, và việc tự đặt câu hỏi lại khiến tôi thực hành.”
‘Ai cũng thích nắng’, 2022
“Everybody Loves The Sunshine” (2022)
Guzmán tin rằng có một điểm đặc biệt tràn đầy năng lượng ở ngoại vi ngôi nhà của gia đình cô, nằm trên một ngọn núi cạnh biển. “Luôn luôn, trong suốt thời gian trăng tròn, ở đây có sự tụ họp của các loài động vật — ngựa, dê, gà, chó, mèo” cô nói.
Cô nhớ lại khi chụp phong cảnh vào một buổi sáng sau khi mặt trời mọc, ánh sáng chiếu ở một góc khó hiểu so với đường chân trời và cô có thể nhìn thấy bóng của mình chiếu lên cây — một khoảnh khắc đáng nhớ mà cô đã tái hiện trong “Everybody Loves The Sunshine” [Ai cũng thích nắng].
Đối với Guzmán, bóng, như một khái niệm tâm lý, có sức nặng đặc biệt. “Tôi quan tâm đến nhiệm vụ tâm linh, trong trận chiến mà tất cả chúng ta phải thực hiện với những con quỷ bên trong của mình,” cô nói. “Chúng tôi đã được lớn lên trong nền văn hóa này, nơi được cho là hướng về mặt tươi sáng, bỏ qua tất cả những gì tối tăm và gọi nó là xấu xí. Ai nói rằng nó xấu xí? Tại sao [bóng tối] không được đánh giá cao, hiểu, nghiên cứu và nuôi dưỡng?”
“Delightning” (2022)
Triển lãm hiện tại của Guzmán tại Phòng trưng bày Stephen Friedman là buổi trưng bày đầu tiên các tác phẩm được tạo ra trong studio mới của cô — một ngôi nhà gỗ do cha là kiến trúc sư của cô thiết kế và xây cho cô. “Nó đang ở giữa hư không,” cô nói. “Rất tự nhiên. Tôi có thể nghe thấy đại dương. Tôi có thể nghe thấy tiếng chim. Tôi có thể nghe thấy tiếng gió.”
Trong “Delightning” [Niềm vui], cô đã ghi lại mái nhà đan và thiết kế thoáng mát của nó, cũng như cây xanh nằm bên ngoài cửa sổ khổng lồ, giúp tâm trí cô yên tĩnh. “Tôi chưa bao giờ có thể vẽ nếu tôi không cảm thấy hoàn toàn bình yên,” cô nói, “Điều đó rất quan trọng vì tất cả những rung động cao đó đều được chuyển tải vào bức tranh. Tôi không bao giờ muốn tô vẽ bất cứ điều gì tiêu cực và lan truyền những cảm xúc đó.”
Bức tranh tối hơn so với những cảnh ban ngày của cô: một nhân vật sợ hãi đứng ôm đầu nhìn ra tia chớp, trong khi đứa trẻ bên cạnh đang trầm ngâm nhìn về phía chân trời đó. “Nó nói về cách chúng ta có xu hướng phản ứng với mọi thứ — phản ứng tự động của chúng ta so với cách chúng ta có thể phản ứng,” Guzmán nói. “Nhìn cô gái nhỏ này, chỉ cần chiêm ngưỡng vẻ đẹp của [tia chớp]. Nó không cần phải là một điều đáng sợ. Vì vậy, [bức tranh] đặt câu hỏi về bản chất của sự sợ hãi.”
“Green Season” (2022)
“Green Season” [Mùa xanh] bắt đầu như một sự chiêm ngưỡng cảnh quan tuyệt đẹp bên ngoài studio mới của Guzmán. “Nhưng sau đó tôi cảm thấy cần phải thêm một số kịch tính vào đó,” cô nói. Kịch tính đó xảy ra dưới hình thức một đôi tay nắm chặt mép ban công, và đôi tay thứ hai dường như nhô ra khỏi nó.
“Tôi muốn để [ý nghĩa] diễn giải. Người đó đang rơi xuống hoặc đang leo lên,” cô nói. “Những bàn tay kia là ma thuật — một yếu tố kỳ ảo. Đối với tôi, [bức tranh] là một cách để thể hiện phần không thể hiểu được của cuộc sống, tất cả những năng lượng hoạt động nhưng không thể cảm nhận được bằng các giác quan của con người, nhưng vẫn có. Đó là những gì tôi muốn ghi lại về thiên nhiên: sức mạnh của nó neo giữ chúng ta trong hiện tại.”
“Dancing Cocks” (2022)
“Câu chuyện này, đối với tôi, minh họa theo nghĩa đen vũ điệu của thiên nhiên. Phong cảnh đó nói lên rất nhiều về cách mà thiên nhiên khiến tôi cảm nhận và kết nối tôi với chính mình; và làm thế nào, khi bạn ở trong trạng thái hiện diện đó, bạn thấy sự liên kết với nhau của tất cả các sinh vật sống,” Guzmán giải thích.
“Tôi có xu hướng quan sát quá mức các chi tiết, chìm đắm trong sự phức tạp của tất cả — như [vẽ] vô số chiếc lá — trong khi đối với ‘Dancing Cocks’ [Những chú gà nhảy múa], tôi đang cố gắng thoát khỏi mô tả lá-rồi-lá tỉ mỉ đó. Tôi đang cố gắng có một số đơn giản hóa, một số kiểu trừu tượng.”
“Morning Skits” (2022)
“Năm nay, tôi đã nghe các podcast hài kịch và hài kịch độc thoại. Tôi đang cố gắng phát triển ý tưởng hài kịch của mình. Rõ ràng là tôi muốn trở thành một người hài hước hơn — có thể chúng ta đều muốn như vậy?” Guzmán nói. “Đối với tôi, [‘Morning Skits’ — Những tiểu phẩm buổi sáng] là một cảnh mà mọi người thức dậy cùng nhau vào buổi sáng — nó mang đậm tính cộng đồng — vì trò chơi này mà mọi người phải ra ngoài và cười đùa. Nó giống như một cái gì đó nên được thực hiện trong cộng đồng — tập hợp mọi người xung quanh, đó là thời gian để vui đùa.”
Nguồn: WePresent
Lược dịch bởi Viet Art View