Jackie Armstrong
Nghệ thuật có thể chữa lành.
Năm 2020, CultuRunners đã khởi động sáng kiến ‘Nghệ thuật chữa lành’ như một phần của Chuỗi sự kiện đoàn kết của Tổ chức Y tế Thế giới; MoMA cũng phát động Các phương pháp Thực hành Nghệ thuật cho Sức khỏe và Hạnh phúc, tích hợp nhận thức về sang chấn vào chương trình, ghi nhận các sang chấn cá nhân và tập thể, nhiều trong số đó đã trầm trọng hơn bởi COVID–19. Một trong những dự án đầu tiên là danh sách audio với sự hợp tác của các nhà khoa học thần kinh, nhà thực hành sinh dưỡng, nhà trị liệu, bác sĩ tâm thần, nhà giáo dục và những người hướng dẫn chánh niệm.
Năm 2021, để tham gia với Healing Arts New York, một hoạt động toàn thành phố diễn ra trong khuôn khổ Đại hội đồng Liên Hợp Quốc, MoMA đã có thêm sự đóng góp của năm cộng tác đặc biệt: Christopher Bailey, Tổ chức Y tế Thế giới; Rebecca Love, trị liệu nghệ thuật sáng tạo; Sabrina Sarro, hoạt động xã hội; Atira Tan, chuyên gia về sang chấn; và M. Reim Ifrach, trị liệu nghệ thuật và giải phóng cơ thể. Tôi cũng đóng góp vào danh sách audio, tìm kiếm mối liên hệ giữa thế giới đẹp như mơ của Dorothea Tanning và những trải nghiệm của bản thân.
Dựa trên kinh nghiệm, kiến thức chuyên môn và những mối quan tâm, họ chia sẻ những cách thức mà nghệ thuật có thể chữa lành. Điều này không có nghĩa là trải nghiệm hoặc làm nghệ thuật sẽ chữa khỏi bệnh tật cho người nào đó hoặc làm giảm các triệu chứng sức khỏe tâm thần — nó không thay thế cho các loại thuốc, phẫu thuật, tiêm chủng hoặc kế hoạch điều trị cần thiết.
‘Nymphéas’ (Hoa súng) của Monet triển lãm tại MoMA, 13 tháng 9, 2009–12 tháng 4, 2010
“Khi thăm lại ‘Nymphéas’, trong tình trạng hiện tại – mất thị lực do bệnh tăng nhãn áp – tôi đã trôi vào cảm giác về sự trọn vẹn. Bề mặt, chiều sâu và sự phản chiếu hội tụ, giống như quá khứ, tương lai và khoảnh khắc hiện tại trở thành một. Và tôi nhận ra rằng mình chẳng mất gì cả. Tôi không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi. Tôi chỉ đơn giản là tận hưởng niềm vui của màu sắc và trân trọng khoảnh khắc hiện tại này. Đối với tôi, đây là sức mạnh chữa lành của nghệ thuật.” — Christopher Bailey
Ana Mendieta. ‘Sự ra đời của sông Nile’. 1984
“Điều tôi học được trong gần hai thập kỷ làm việc là cơ thể rất quan trọng. Cơ thể là chìa khóa, là một phần cốt yếu trong việc chữa lành sang chấn… Cơ thể của chúng ta, được kết nối với trái đất, là suối nguồn tài nguyên, cung cấp sự hỗ trợ khi chúng ta học được cách tiếp cận nó.” — Atira Tan.
Sam Gilliam. ‘10/27/69’. 1969
“Tôi muốn mời mọi người chú ý và xem xét màu sắc xung quanh chúng ta. Màu sắc mà chúng ta có thể chưa hiểu hết. Màu sắc cộng hưởng với chúng ta — để chúng ta có thể thực sự dựa vào năng lượng và ngôn ngữ của chúng.” — Sabrina Sarro.
Zilia Sánchez. ‘Antigone’. 1970
“Nhân vật thần thoại Antigone, tên gọi của tác phẩm, đối với tôi, biểu thị và xác nhận sức mạnh và quyền năng mà các thực thể sở hữu, có ở mọi hình thức, hình dạng, màu sắc và kích cỡ, không nhất thiết phải vừa với một khuôn, một cách nhìn hay di chuyển nhất định, để thể hiện vẻ đẹp hoặc nội hàm bản thân.” — Rebecca Love.
Ulrike Müller. ‘Some’. 2017
“Khi tôi quay trở lại sau cuộc hành trình với tác phẩm này, tôi thấy sự hiện diện đẹp đẽ của nhiều thực thể tương tự trên thế giới. Những đường cong và làn da màu, việc không hoàn toàn thuộc giới tính này hay giới tính khác, việc không bị giới hạn bởi hình ảnh xã hội về một cơ thể nên là gì, sẽ luôn thoải mái trên sự phân biệt giới tính. Khi tôi bước trở về sau cuộc hành trình và nhìn lại toàn bộ tác phẩm, tôi thấy tôi. Tôi thấy con đường để học cách trân trọng cơ thể mình, để hiểu giới tính của tôi, sự kỳ lạ của tôi, những món quà của tôi đối với thế giới.” — Join M. Reim Ifrach
Dorothea Tanning. ‘Hiểm họa đầu tiên’ (Premier péril) từ 7 Bóng ma Hiểm họa (Les 7 périls spectraux). 1950
“Khi tôi xem lại ‘First Peril’ của Tanning, tiếp thu những nội dung phức tạp của tác phẩm, tôi nghĩ về việc bước vào một thế giới với sự tò mò, chú ý đến những gì đang diễn ra bên trong bản thân, cẩn thận và chắc chắn tiến từng bước. Tôi nhớ đến Tanning đã nói “hãy để mắt đến thế giới bên trong bạn” khi tôi cố gắng mỗi ngày, di chuyển trong thế giới này với sự hiện diện nhiều hơn và nhận thức đầy đủ hơn, ngay cả khi tôi cảm thấy chông chênh và choáng ngợp vì nó.” — Jackie Amstrong
Nghệ thuật có thể khai thác khả năng chữa lành trong mỗi chúng ta và giúp chúng ta tiến lại gần nhau hơn
Với sự hiện diện của nghệ thuật, chúng ta có thể trải nghiệm cảm hứng, điều kỳ diệu, và thậm chí cả hy vọng; nó có thể khơi dậy trí tưởng tượng, sự sáng tạo và tư duy của chúng ta. Nhận thức nội tại và năng lực chuyển đổi của chúng ta có thể mở rộng thông qua trải nghiệm với nghệ thuật. Có những nghiên cứu khoa học chứng minh mọi người được hưởng lợi như thế nào khi tiếp xúc với nghệ thuật, cũng như các chương trình trị liệu xã hội trong đó các bác sĩ kê đơn các chuyến thăm bảo tàng, lớp học nghệ thuật và những nỗ lực sáng tạo khác.
Đối với tôi, trong giai đoạn đầu hồi phục sang chấn, nghệ thuật đã giúp tôi truyền đạt những gì tôi không thể tìm thấy từ ngữ và cho phép tôi đối diện với thực tế đau đớn của sang chấn theo cách không tự hủy hoại mình. Khi sống chung với bệnh tự miễn dịch và những cơn đau mãn tính, nghệ thuật đã giúp tôi đối mặt với các triệu chứng của mình theo một cách khác. Các tác phẩm nghệ thuật mang lại cảm xúc có thể giúp giảm bớt các cảm giác thể chất, đôi khi chỉ đơn giản là khiến tâm trí tôi rời xa chúng.
Nghệ thuật có thể khai thác khả năng chữa lành trong mỗi chúng ta và giúp chúng ta tiến lại gần nhau. Khi đứng trước một tác phẩm nghệ thuật, chúng ta được kết nối với họa sĩ và những người đã trải nghiệm nó. Sự kết nối, với chính chúng ta và những người khác, là cốt lõi của nghệ thuật và khả năng chữa lành. Chữa bệnh không phải là một điểm đến với một mốc thời gian hoặc điểm cuối cố định mà là một con đường, hoặc nhiều con đường. Giống như mỗi chuyến thăm với một tác phẩm nghệ thuật yêu thích là một trải nghiệm mới với những hiểu biết mới, chữa lành là một cuộc hành trình với những khả năng trải dài theo mọi hướng.
Nguồn: MoMA
Lược dịch bởi Viet Art View