Từ ‘Campbell’s Soup Cans’ đến ‘Velvet Underground’ và mọi thứ về bậc thầy Pop-art, minh họa bằng các tác phẩm tại Christie’s
A: Andrew
Andy Warhol tên thật là Andrew Warhola, sinh ngày 6 tháng 8 năm 1928 tại Pittsburgh, Pennsylvania. Ông là con út trong gia đình có 3 người con trai nhập cư từ Slovakia, Julia và Ondrej. Ông đã Anh hóa cái tên (bằng cách bỏ chữ ‘a’ cuối cùng) khi bắt đầu sự nghiệp nghệ thuật của mình.
B cho những chiếc hộp Brillo
Trong số các tác phẩm xác định Warhol với tư cách là một họa sĩ Pop-art có các tác phẩm điêu khắc bằng ván ép mà ông đã làm cho giống với bao bì bằng bìa các-tông của mặt hàng xà phòng Brillo. Xếp chồng lên nhau từ sàn đến trần trong triển lãm cá nhân của ông tại Phòng trưng bày Stable ở New York vào năm 1964, chúng khiến một nhà phê bình kinh ngạc hỏi: “Đây là phòng trưng bày nghệ thuật hay nhà kho siêu thị?”
C cho Campbell’s Soup Cans (những lon súp Campbell)
Vào buổi bình minh của Pop-art, Warhol cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau so với các đồng nghiệp như James Rosenquist, người đã thu hút sự chú ý nhờ hình ảnh những chai 7Up của mình. Warhol tự hỏi điều gì còn dễ nhận biết hơn một chai 7Up trước khi đến siêu thị gần nhất để mua súp.
Trong buổi triển lãm tiếp theo của mình – tại Los Angeles năm 1962 – ông đã tạo ra những bức tranh silkscreen (một kĩ thuật thương hiệu của ông, sẽ được mô tả rõ hơn trong bài viết) về các lon 32 hương vị của Campbell’s Soup. Chúng được định giá 100 USD mỗi chiếc, nhưng chỉ có sáu chiếc được bán. Chủ gallery Irving Blum đã quyết định mua lại nửa tá đó để giữ nguyên bộ, một động thái khôn ngoan, hóa ra là như vậy. Năm 1996, ông bán bộ hoàn chỉnh cho MoMA với giá 15 triệu USD.
D: hóa đơn đô la, ‘Death and Disaster’ (Cái chết và Thảm họa)
Warhol không giấu giếm tình yêu tiền bạc của mình. Ông nói rằng một xã hội tiên tiến hơn của chúng ta sẽ chỉ đơn giản là treo tiền mặt trên tường hơn là treo tranh. Ông cũng lấy các tờ đô la làm chủ đề cho các tác phẩm nghệ thuật khác nhau trong sự nghiệp của mình. Sinh lời nhiều nhất trong số đó là bức tranh ‘200 One Dollar Bills’, mô tả một bảng các tờ tiền và đã thu được 26 triệu £ trong cuộc đấu giá năm 2009.
Seri ‘Cái chết và thảm họa’ là sự thâm nhập của người họa sĩ qua lớp vỏ của cuộc sống Mỹ thời hậu chiến, khám phá những thực tế đen tối hơn bên dưới. Từ 1962, Warhol khám phá chủ đề cái chết qua nhiều đối tượng khác nhau, từ những hình ảnh của các tờ báo và tạp chí. Một số bức ảnh mô tả bạo loạn chủng tộc, tai nạn xe hơi chết người, những vụ tự tử và nổ hạt nhân. Một số khác ít rõ ràng hơn nhưng không kém phần mạnh mẽ, chẳng hạn như seri ‘Ghế điện’, ‘Jackie và những con dao’.
E là dành cho Edie
Edie Sedgwick là người mẫu tiệc tùng, cô gái thượng lưu, người đã trở thành nàng thơ của Warhol. Họ đã cùng nhau làm 18 bộ phim, phần lớn trong số đó là những bộ phim tiên phong, tự do chỉ được phát hành hạn chế ở các rạp chiếu phim ngầm. Tuy nhiên, địa vị sùng bái của Sedgwick nhanh chóng phát triển. Warhol gọi cô là ‘siêu sao’ của anh, cô là bạn đồng hành của anh trong vô số cuộc vui vào giữa những năm 60. Cô qua đời năm 1971, khi mới 28 tuổi, sau khi dùng thuốc an thần quá liều.
F dành cho The Factory (tên studio của Warhol, có nghĩa là nhà máy) và ‘Flowers’ (Hoa)
The Factory là studio tại New York hiện đã trở thành huyền thoại của Warhol, nơi làm việc của ông và những người thuộc giới nghệ thuật cao cấp nhất của thành phố, Bob Dylan và Allen Ginsberg. Chính tại đây Warhol đã quay nhiều bộ phim của mình; các trợ lý đã thực hiện những bản in dưới sự chỉ đạo của ông; cũng là nơi những bữa tiệc khét tiếng đã diễn ra.
Henry Geldzahler, bạn của Warhol và là người phụ trách Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan ở New York, tuyên bố chính mình là người đã truyền cảm hứng cuối cùng cho Warhol bắt đầu seri ‘Hoa’: ‘… Tôi nhìn quanh studio và tất cả đều là Marilyn, thảm họa và cái chết. Tôi nói, “Andy, có lẽ bây giờ cái chết là đủ rồi.” Anh ấy nói, “Ý bạn là gì?” Tôi nói, “Chà, thế này thì sao?” Tôi đã mở một tạp chí có bốn bông hoa.”
Tạp chí Modern Photography vào giữa năm 1964 đã đăng một bài báo về hệ thống xử lý màu mới của Kodak. Để chứng minh tác dụng của các cài đặt bộ lọc và thời gian phơi sáng khác nhau, biên tập viên của tạp chí đã đưa vào một fouldout có ảnh những bông hoa mà cô ấy đã chụp minh họa bốn biến thể của hình ảnh, mỗi biến thể có sự khác biệt nhỏ về màu sắc.
G là cho Gun (Súng)
Vào ngày 6 tháng 6 năm 1968, tác giả, diễn viên Valerie Solanas, một ngôi sao không thường xuyên trong các bộ phim của Warhol, xông vào The Factory, rút một khẩu .32 tự động từ túi áo khoác của cô ấy và bắn vào họa sĩ ba lần. Sau đó, cô tuyên bố Warhol đã ‘có quá nhiều quyền kiểm soát cuộc sống của cô’. Ông sống sót, sau 5 giờ rưỡi phẫu thuật khẩn cấp. Warhol đã phải mặc một chiếc áo nịt ngực trong suốt phần đời còn lại của mình. Sau đó, súng ống đã trở thành một chủ đề thường xuyên trong nghệ thuật của ông, chính xác là trong khoảng 232 bức vẽ, silkscreen và ảnh.
H là Hoarding (Tích trữ)
Warhol là bậc thầy trong lĩnh vực thế tục, nhưng điều này còn vượt xa việc đưa các chủ đề hàng ngày như lon súp vào nghệ thuật. Vào những năm 1970, ông bắt đầu thu thập cái gọi là ‘Quả nang thời gian’ của mình: những hộp đựng phù du, từ lọ bánh quy, quần áo đến ảnh, ghi chú và báo chí. Đến cuối đời, ông đã tích lũy được 610 quả nang như vậy. Giờ đây, chúng trở thành một phần của bộ sưu tập của Bảo tàng Andy Warhol, ở Pittsburgh.
I dành cho I. Miller
Chuyển đến New York từ Pittsburgh vào năm 1949, Warhol bắt đầu sự nghiệp của mình với tư cách là người vẽ tranh minh họa cho các thương hiệu thương mại. Thành công lớn nhất của ông đến vào giữa những năm 50 với công ty giày nữ I. Miller, công ty có doanh số bán hàng cao và danh tiếng của ông đã tăng lên.
J dành cho Jackie Kennedy và Jane Fonda
Warhol từng nói về Tổng thống John F. Kennedy: “Ông ấy điển trai, trẻ trung, thông minh, nhưng tôi không bận tâm nhiều về việc ông ấy đã chết.” “Điều khiến tôi bận tâm là cách truyền hình và đài phát thanh khiến mọi người cảm thấy rất buồn. Có vẻ như cho dù bạn có cố gắng đến đâu, bạn cũng không thể thoát khỏi sự việc.” Sau hậu quả của vụ ám sát Tổng thống năm 1963, họa sĩ bắt đầu sáng tạo seri chân dung góa phụ Kennedy, sử dụng nguồn hình ảnh của truyền thông tạo ra hơn 300 tác phẩm có sự góp mặt của cựu Đệ nhất phu nhân.
Luôn là một trích dẫn ấn tượng, Warhol đã từng châm biếm: “Tôi là một người hời hợt sâu sắc”. Một số nhà phê bình nhận thấy tính cách của ông – và nghệ thuật của ông – nông cạn, đặc biệt hướng về ‘chân dung xã hội’ từ những năm 70. Jimmy Carter, O.J. Simpson và Jane Fonda là vài trong số những ngôi sao đã ngồi chụp ảnh Polaroid, sau đó ông đã chuyển đổi thành tranh qua kĩ thuật silkscreen. Không có nhiều những phân tích nghệ thuật cho danh tiếng, khi cách nhìn của ông với những ngôi sao đã mờ nhạt của thập niên 60 đúng ra – gần hơn với lòng tôn kính chân thật của một người nổi tiếng này với một người nổi tiếng khác.
K là “The King” (Vua)
Như trong ‘Elvis Presley’, sự nổi tiếng là một trong những mối bận tâm chính của Warhol. ‘Vua nhạc Rock’n’Roll’ một thời, bị lu mờ vào đầu những năm 60 bởi một thế hệ nghệ sĩ biểu diễn mới như The Beatles, ông đã tìm thấy chủ đề hấp dẫn. Warhol dựa trên một bức ảnh công khai về Elvis từ bộ phim Flaming Star và, trong nhiều tác phẩm theo nhiều cách khác nhau, đã lặp lại nó trên một bức tranh. Mỗi nhân vật Elvis có xu hướng hòa tan vào một nhân vật khác, là dấu hiệu của sự suy tàn thực sự của Presley. Có lẽ Warhol đang đồng thời gợi ý về việc liên tục chụp ảnh của các tay săn ảnh hay thậm chí là ý tưởng cho rằng những người nổi tiếng có nhiều tính cách, được tạo ra và không bao giờ có thể thực sự là chính họ?
L dành cho Lichtenstein và Liz
Roy Lichtenstein là đồng nghiệp và đối thủ Pop-art của Warhol’s. Cả hai đều bắt đầu những năm 1960 với hình ảnh lấy cảm hứng từ truyện tranh, trong trường hợp của Warhol là một cửa sổ trưng bày tại cửa hàng bách hóa Bonwit Teller, có các đối tượng như Popeye và Siêu nhân. Về phần mình, Lichtenstein tiếp tục tạo dựng cả một sự nghiệp từ truyện tranh và hình ảnh hoạt hình với các tác phẩm như ‘Wham!’, ‘Cô gái chết đuối’ và ‘Nhìn này Mickey’. Chính sự thành công vượt bậc của Lichtenstein đã sớm thúc đẩy Warhol tìm kiếm nơi khác một chủ đề của mình: đó là siêu thị.
Là một trong những biểu tượng điện ảnh vĩ đại nhất của nửa cuối thế kỷ 20, Elizabeth Taylor là đối tượng thích hợp cho nghệ thuật về người nổi tiếng của Warhol. Thật vậy, trong số tất cả những ngôi sao nổi tiếng mà Andy Warhol từng biết và vẽ tranh, dường như ông đặc biệt coi trọng Elizabeth Taylor, coi cô ấy là mẫu mực tuyệt đối của sự quyến rũ. Họ đã trở thành bạn bè vào cuối những năm 1970 và 80, và Warhol đã châm biếm như một sự lựa chọn của kiếp sau, muốn được đầu thai thành một ‘chiếc nhẫn lớn’ trên ngón tay của Taylor.
Taylor lần đầu tiên xuất hiện trong một trong những bức tranh khổ nhỏ của ông, Daily News, bức tranh ghi lại căn bệnh của cô năm 1961. Cô tái hiện chỉ trong ám chỉ, trong ‘The Men in Her Life’ (Những người đàn ông trong cuộc đời cô), một tác phẩm dựa trên một bức ảnh năm 1957, trong đó có cả người chồng hiện tại của cô, Mike Todd, và người chồng trong tương lai, Eddie Fisher. Tuy nhiên, thường xuyên nhất, Warhol bị hấp dẫn bởi Liz như một minh tinh Hollywood: anh nhân rộng hình ảnh của các nhân vật của cô trong National Velvet và Cleopatra, hoặc đơn giản hơn là khắc họa vẻ đẹp nổi tiếng của cô trong nhiều bức chân dung toàn khuôn mặt.
M dành cho Marilyn và Mao
Sau khi Marilyn Monroe qua đời vào tháng 8 năm 1962, Warhol đã thực hiện một loạt các bức tranh để tưởng nhớ, dựa trên bức ảnh chụp từ bộ phim Niagara năm 1953 của cô. Ông thường lặp lại bức ảnh đó trong cùng một tác phẩm, gợi lên cả khung hình phim và sự hiện diện phổ biến của Monroe trên các phương tiện truyền thông. Trong ví dụ nổi tiếng nhất, ‘Marilyn Diptych’ thuộc sở hữu của Tate, hình ảnh của Monroe bắt đầu bằng màu sắc quyến rũ ở bên trái trước khi nhạt dần thành tông màu tro, và cuối cùng là lãng quên ở bên phải, phản ánh số phận mong manh của ngôi sao.
Bức chân dung Mao Trạch Đông năm 1972 của Andy Warhol đánh dấu sự trở lại của họa sĩ với hội họa sau một thời gian ngắn mà ông hầu như chỉ tập trung vào việc làm phim. Ông đã chọn Mao Chủ tịch trong bối cảnh quan hệ giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc đã được nới lỏng sau chuyến thăm của Tổng thống Nixon tới Trung Quốc cộng sản vào tháng Hai năm đó. Công chúng Mỹ nhanh chóng trở nên quen thuộc với hình ảnh của Chủ tịch Mao, Warhol đã khai thác huyền thoại xung quanh người đàn ông đồng nhất với quyền lực tuyệt đối về chính trị và văn hóa.
Cả Mao và Warhol đều hiểu rõ sức mạnh mà một hình ảnh có thể tạo ra. Cũng giống như nhà lãnh đạo Trung Quốc, thể hiện của một nhà cai trị độc tài, Warhol sử dụng quyền lực truyền thông trong việc tạo ra, truyền bá và phổ biến các nhân vật để tập thể hấp thụ. Bằng cách chọn nhà lãnh đạo của quốc gia cộng sản lớn nhất thế giới làm chủ đề đầu tiên quay trở lại hội họa, biên niên sử quan trọng nhất của xã hội chủ nghĩa tiêu dùng đã tạo ra sự kết hợp giữa Đông và Tây theo phong cách Warholian rõ ràng. Và bằng cách áp dụng một phiên bản cập nhật của phương pháp silkscreen, Warhol gợi ý rằng danh tiếng của Mao có thể là sản phẩm của hoạt động tiếp thị hiệu quả cao như những lon súp cà chua hoặc những chai Coca-Cola.
N dành cho Nixon
Warhol không phải là họa sĩ quan tâm đến chính trị nhất, nhưng sự ủng hộ của ông dành cho ứng cử viên Đảng Dân chủ George McGovern trong cuộc bầu cử tổng thống năm 1972 là rất rõ ràng. Chiến thuật là tạo một tấm áp phích chân dung của ứng cử viên Đảng Cộng hòa và tổng thống đương nhiệm Richard Nixon với màu xanh lá cây nhạt một cách nham hiểm gợi đến màu xanh của quỷ. Đôi mắt và cái miệng màu vàng chói lọi, có vẻ như sắp sủi bọt, càng làm tăng thêm cảm giác quỷ dị.
O là cho O.J. Simpson
Vào mùa xuân năm 1977, doanh nhân, nhà sưu tập nghệ thuật và người hâm mộ thể thao Richard Weisman đã đề nghị Warhol khắc họa 10 ngôi sao thể thao nổi tiếng nhất của thời đại trên những bức chân dung nhiều màu, 40 × 40 inch. Danh sách bao gồm Muhammad Ali, Jack Nicklaus, Pelé, Kareem Abdul-Jabbar, Chris Evert và ngôi sao bóng đá Mỹ kiêm diễn viên đầy tham vọng O.J. Simpson. Họa sĩ gặp Simpson lần đầu tiên ở Buffalo vào tháng 10 năm đó, mô tả anh ta là ‘ngôi sao điện ảnh đẹp trai’ và chụp 46 bức ảnh trên máy ảnh Polaroid Big Shot của mình. Bốn bức ảnh của mỗi vận động viên sau đó đã được chọn để trở thành tác phẩm.
‘Seri về vận động viên hoàn chỉnh’ là sự quay trở lại lãnh thổ quen thuộc của Warhol, mặc dù thay vì Campbell’s Soup Cans và những chai Coca-Cola, niềm đam mê của anh với văn hóa tiêu dùng giờ đây lại hướng đến những ngôi sao thể thao thời đó.
P là Popism
Đây là tên cuốn hồi ký của Warhol về cuộc đời ông trong những năm 60, được ông viết vào năm 1980. Trên thực tế, phần lớn được viết theo kiểu tác giả ma (nhờ nỗ lực của người bạn Pat Hackett), nhưng vẫn còn rất nhiều quan sát mang tính cốt lõi Warholian. Về Pop-art, ông nói: “Ý tưởng đằng sau [nó] là bất kỳ ai cũng có thể làm bất cứ điều gì.” Warhol cảm thấy rằng, sau nhiều thế kỷ thống trị của thị hiếu thượng lưu, Pop là một phong trào cuối cùng đã dân chủ hóa nghệ thuật, với nghệ sĩ cũng như với người xem.
Q (Queen) dành cho nữ hoàng
Vào giữa những năm tám mươi, Warhol đã tạo ra một danh mục các bức ảnh chân dung của bốn nữ vương trị vì trên thế giới: Nữ hoàng Elizabeth II của Anh, Nữ hoàng Beatrix của Hà Lan, Nữ hoàng Margrethe II của Đan Mạch và Nữ hoàng Ntobi Twala của Swaziland. Có tin đồn rằng nữ hoàng Anh rất thích những bức tranh khắc họa của bà đến mức đã mua một ấn bản cho Bộ sưu tập Hoàng gia để đánh dấu Lễ Kim cương vào năm 2012.
R: (race riots) bạo loạn chủng tộc
Một loạt các bức silkscreen từ năm 1963-64 bắt nguồn từ ba bức ảnh mà Warhol thấy trên tạp chí Life về những chú chó cảnh sát tấn công những người biểu tình đòi quyền công dân ở Birmingham, Alabama. Những hình ảnh về áp bức chính trị và phân biệt chủng tộc đã đưa ra một chẩn đoán khác về nước Mỹ, bổ sung cho seri ‘Cái chết & Thảm họa’ của ông. Trong nhiều trường hợp, Warhol đã lặp lại tấm ảnh nguồn trên tấm vải – đến mức chúng ta bắt đầu thấy một hình mẫu chứ không phải là hình tượng trưng. Quan điểm ở đây là việc phơi bày quá nhiều trên phương tiện truyền thông có thể khiến chúng ta mất nhạy cảm ngay cả với hình ảnh gây sốc nhất.
S là silkscreen
Đây là kỹ thuật thương hiệu của Warhol, một kỹ thuật đặc biệt hấp dẫn vì nó cho phép ông ‘vẽ như một cái máy’, loại bỏ bằng chứng về bàn tay của họa sĩ để tác phẩm có vẻ ngoài như được sản xuất hàng loạt. Quy trình này (tương tự như quy trình được sử dụng trong sản xuất áo phông và thiệp chúc mừng) bao gồm việc ép các bức ảnh lên một tấm axetat, sau đó chuyển lên một màn lưới. Sơn được phủ một cách hợp lý qua lưới và một thiết kế được chuyển lên canvas. (Trong trường hợp silkscreen, trái ngược với tranh, quy trình là giống nhau, ngoại trừ mực và giấy được thay bằng sơn và vải toan.)
T dành cho TV
Vào đầu những năm 1980, Warhol tiếp thu một định dạng mới, truyền hình. Ông khẳng định đây là ‘phương tiện mà [ông] thích tỏa sáng nhất hiện nay’, ấn tượng bởi khả năng kết nối xa và nhanh của nó. Nỗ lực đầu tiên của ông là một seri 10 chương trình về thời trang cho một kênh truyền hình cáp Manhattan. Tiếp theo, Andy Warhol’s TV, có các cuộc phỏng vấn với những người nổi tiếng, từ Debbie Harry đến Stephen Spielberg. Tuy nhiên, sự đột phá lớn về mặt truyền hình của ông đến từ ‘15 phút với Andy Warhol’, được chiếu toàn quốc trên MTV. Nó chỉ lên sóng trong bốn tập, trước khi Warhol qua đời năm 1987, ở tuổi 58, do biến chứng sau một ca phẫu thuật túi mật.
U dành cho Uccello
Warhol không phải là cái tên mà bạn thường liên tưởng đến các bậc thầy xưa của Florence. Nhưng vào những năm 80, ông đã tạo ra các tác phẩm silkscreen của nhiều kiệt tác thời Phục hưng – bao gồm ‘Sự ra đời của nữ thần tình yêu’ của Botticelli và ‘Thánh George và con Rồng’ của Paolo Uccello.
V dành cho The Velvet Underground
Warhol quản lý một thời gian ngắn nhóm nhạc rock The Velvet Underground. Hiểu biết về âm nhạc của ông là rất ít, nhưng ông không để một vấn đề nhỏ như thế cản trở. Warhol đã thiết kế trang bìa cho album đầu tay của ban nhạc, hoàn chỉnh với hình ảnh quả chuối đầy khiêu khích và hướng dẫn kèm theo ‘bóc ra xem lại’. Warhol cũng đẩy nhóm The Velvets vào trung tâm của sự kiện ngoạn mục những năm 1960 của ông, Exploding Plastic Inevitable, một khuôn mẫu cho các buổi hòa nhạc rock đa phương tiện ngày nay, với ánh sáng tươi mới, trình chiếu phim, âm nhạc của The Velvets, và lác đác những điệu nhảy với roi.
W là Worship (tôn thờ)
Khi còn là một thanh niên ở Pittsburgh, Warhol đã có sự yêu thích, gần với nỗi ám ảnh, đối với Truman Capote. Ban đầu, anh tấn công tác giả bằng các cuộc gọi và thư hâm mộ, thường xuyên đến mức mẹ của Capote đã can thiệp và yêu cầu anh dừng lại. Sau đó, khi Warhol chuyển đến New York, anh thường quanh quẩn bên ngoài ngôi nhà của Capote hàng giờ liền để chờ được nhìn thấy thần tượng của mình. Triển lãm đầu tiên của anh ở New York là một bộ 15 bức vẽ lấy cảm hứng từ ‘A Tree of the Night’ và những truyện ngắn khác của Capote.
X dành cho X-rated (phân loại X – phim chỉ dành cho người lớn)
Trong những năm 70, tác phẩm điện ảnh của Warhol chuyển từ tiên phong sang thể loại kinh dị schlock (phim kinh dị nhưng có yếu tố phi lí, hoặc gây cười). Ông đã sản xuất hai bộ phim, ‘Máu cho Dracula’ và ‘Thịt cho Frankenstein’, cả hai đều được xếp hạng X.
Y dành cho YouTube
Warhol không chỉ là một nghệ sĩ; ông cũng là một nhà tiên tri. Với câu nói nổi tiếng nhất của mình – “Trong tương lai, mọi người sẽ nổi tiếng trên toàn thế giới chỉ trong 15 phút” – ông đã dự đoán sự trỗi dậy của truyền hình thực tế và mạng xã hội. Kể từ khi qua đời, ông cũng đã trở thành một hit trên YouTube – một trong những đoạn phim xàm có chủ ý của ông, đang ăn một chiếc hamburger, đã đạt hơn 1,6 triệu lượt xem trên kênh.
Z dành cho Zebra (Ngựa vằn)
Warhol là một người yêu động vật nổi tiếng: ông thường xuyên đi cùng những chú chó săn yêu quý của mình, Archie và Amos về New York. Năm 1983, ông đã tạo ra seri các bản silkscreen có tên ‘Các loài có nguy cơ tuyệt chủng’, với các bức vẽ đầy màu sắc ảo giác về 10 loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng, bao gồm Hổ Siberia, Gấu trúc lớn và Ngựa vằn, ủy nhiệm bởi các nhà buôn nghệ thuật Frayda và Ronald Feldman, nhằm nhấn mạnh hoàn cảnh của những loài này. Warhol đã trao cho chúng biểu tượng xứng đáng mà ông đã tạo ra với chủ đề những người nổi tiếng trong quá khứ của mình.
Andy Warhol, một trong seri ‘Campbell’s Soup’ (Súp Campbell) 1968
Andy Warhol ‘$’ 1982
Andy Warhol ‘Jackie’ 1964
Andy Warhol ‘Marilyn Monroe’ 1967
Andy Warhol ‘Mao: one print’ (Chủ tịch Mao: một bản in) 1972
Andy Warhol ‘Vitas Gerulaitis’ 1978
Andy Warhol ‘Queen Elizabeth II’ (Nữ hoàng Elizabeth Đệ nhị) 1985
Andy Warhol ‘George Gershwin’ 1980