Logo loading

HƯỚNG ĐẾN SINGAPORE

Năm 1983, ba mươi năm sau cái chết của Từ Bi Hồng, Liu Kang, một người bạn cũ của ông, bắt đầu tìm kiếm chủ nhân mới cho ‘Hãy bỏ roi xuống – Chân dung Wang Yin’, bức tranh còn được biết đến với cái tên ‘Xin đừng đánh tôi’. Bức tranh là một trong […]
|Viet Art View

Năm 1983, ba mươi năm sau cái chết của Từ Bi Hồng, Liu Kang, một người bạn cũ của ông, bắt đầu tìm kiếm chủ nhân mới cho ‘Hãy bỏ roi xuống – Chân dung Wang Yin’, bức tranh còn được biết đến với cái tên ‘Xin đừng đánh tôi’.

Bức tranh là một trong những món quà mà Từ Bi Hồng tặng cho Huang Menggui, một người bạn thân của ông. Khi Từ Bi Hồng chuẩn bị sang Mỹ để tham gia một triển lãm năm 1942, Huang Menggui và em trai là Huang Manshi đều được tặng một bức tranh ngựa. Điểm khác biệt duy nhất là trong khi bức tranh của Manshi được vẽ mười con ngựa thì của Huang Menggui là mười một con.

Sau khi bị một bảo tàng từ chối, Liu Kang đã chuyển sang Chen Zhichu như một nhà sưu tập duy nhất có thể. Sau khi xem xét bức tranh, Chen Zhichu đồng ý ký hợp đồng sau đó 3 ngày. Tuy nhiên, khi Liu Kang và những người khác đang đợi bên ngoài văn phòng của Chen vào ngày hôm đó, họ được thông báo rằng Chen Zhichu đã qua đời trong bệnh viện.

Hai năm sau trong căn hộ của mình ở Singapore, Liu Kang nhớ lại kỷ niệm này khi cho tôi xem những bức tranh mà Từ Bi Hồng đã để lại ở Singapore. Liu Kang kể rằng ông đã giúp làm sạch và hồi phục ‘Hãy bỏ roi xuống’ như thế nào và nhớ rằng ông, Huang Menggui và Chen Zhichu là những người bạn thân nhất của Từ Bi Hồng ở Singapore. Khi nhắc đến cái chết đột ngột của Chen Zhichu, Liu Kang bày tỏ sự đau buồn vì không thể tìm được một ngôi nhà cho bức tranh.

Vào ngày 29 tháng 9 năm 1953, ba ngày sau khi Từ Bi Hồng qua đời, tờ The New Paper của Singapore đã đăng ‘Hãy bỏ roi xuống’ cùng với năm bức tranh khác và ảnh Từ Bi Hồng trên trang nhất.

Khi tôi nhận được hình ảnh của bức tranh vào tháng 7 năm 1985 từ Huang Baofang, một người bạn cũ khác của Từ Bi Hồng, tôi đã được nghe câu chuyện đằng sau bức tranh: Wang Yin, người phụ nữ được mô tả, đến Singapore cùng với các thành viên khác của đoàn kịch. Họ ở trong đống đổ nát của ngôi trường Nanqiao. Ngôi trường yên tĩnh này là tài sản của Li Guangqian và đã trở thành một studio rộng rãi cho Từ Bi Hồng. Ông đến trường và đề nghị Wang Yin làm mẫu cho mình. Sau đó ông bắt đầu phác thảo. Tuy nhiên ông không thực hiện một bức tranh nhanh chóng. Thay vào đó, ông tập trung vào chính Wang Yin và hoàn thành phông nền và các chi tiết quần áo tại nhà của Huang Menggui.

Bức tranh được hoàn thành vào ngày 27 tháng 10 năm 1939, ‘Nữ anh hùng được quý trọng Wang Yang, ngày 28 tháng 10, Singapore, vẽ bởi Bi Hồng’.

Wang Yin bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình trên sân khấu và màn bạc vào những năm 1930. Sau một năm học tập tại Nhật Bản (1934), cô đã nổi tiếng qua các vai chính trong nhiều phim điện ảnh và truyền hình, bao gồm ‘God of Freedom’ [Vị thần Tự do] (1935) và ‘Sai Jin Hua’ (1936). Khi Wang Yin giành được vai chính trong ‘Sai Jin Hua’ trước Lan Pin (Jiang Qing), cô hẳn đã không nhận thức được rằng tình tiết này cuối cùng sẽ dẫn cô đến cái chết bi thảm trong nhà tù của Cách mạng Văn hóa.

Khi Chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai nổ ra, Wang Yin đã lưu diễn khắp mười lăm tỉnh ở Trung Quốc cùng đoàn kịch của mình và thành lập ‘Nhà hát Giải cứu Trung Quốc’ trong chuyến lưu diễn quyên góp tiền ở Hồng Kông và Đông Nam Á. Cô vừa là diễn viên, vừa là phó chủ tịch đoàn kịch. ‘Hãy bỏ roi xuống’ đã có trong danh sách những vở kịch khi đó.

Wang Yin, cùng với ba thành viên khác của đoàn kịch, đến Singapore vào ngày 30 tháng 9 năm 1939, đầu tiên ở tại khách sạn Nantian. Trong số các nhà báo bị thu hút bởi ngôi sao, Yu Dafu, một nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc, người làm việc cho Nhật báo Sin Chew vào thời điểm đó đã phỏng vấn cô và đăng một bài báo có tựa đề ‘Gặp lại Wang Yin’.

Cuộc đời huyền thoại của Wang Yin là một chủ đề nóng cho giới truyền thông. Sinh ra ở An Huy và lớn lên ở Nam Kinh, Wang Yin được đào tạo tại một số học viện nổi tiếng, bao gồm Đại học Fudan, Đại học Tế Nam. Các câu chuyện lan truyền trên báo chí Singapore về việc cô đã rời bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình để trở thành một sinh viên ở Nhật Bản, việc cô quay trở lại sân khấu với tư cách một diễn viên yêu nước. Một trong những tờ báo mô tả Wang Yin là một quý cô có khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt to long lanh và giọng nói lịch thiệp. Hình ảnh của cô trong ‘Sai Jin Hua’ và ‘God of Freedom’ về cơ bản nhất quán với chân dung của cô trong ‘Hãy bỏ roi xuống’.

‘Hãy bỏ roi xuống’ là một vở kịch đường phố kể về cuộc sống lưu vong của Shang và cha cô sau cuộc xâm lược của Nhật Bản vào năm 1931. Hai cha con buộc phải kiếm sống bằng cách biểu diễn trên đường phố. Một ngày nọ, Shang không diễn được và người cha tức giận vì điều đó, ông đã đánh cô con gái bằng roi, những khán giả chứng kiến điều này cảm thấy rất thương cô, tất cả đều nói người cha bỏ chiếc roi xuống. Cuối cùng, người cha bừng tỉnh: “Trời ơi, ta điên rồi, ta lấy roi của mình đánh con gái mình!” Shang nói, “Con không trách cha đâu, cha của con. Không phải là cha đánh con, là tất cả bọn quỷ ngoại bang đó.” Cốt truyện đơn giản và cảm động, đủ khiến người xem rơi nước mắt. Diễn xuất nổi bật trong vở kịch đường phố quen thuộc nhất, kêu gọi chiến đấu chống quân xâm lược Nhật Bản, Wang Yin đã nổi tiếng ở cả Mã Lai và Singapore. Cô được đón nhận nồng nhiệt ở Đông Nam Á, được mệnh danh là “Người tình của Mã Lai”.

Sau một triển lãm gây quỹ thành công, Từ Bi Hồng trở nên bận rộn với việc thực hiện các đơn đặt hàng liên tục tràn về, bao gồm cả đơn đặt hàng chân dung từ Thống đốc và các chủ ngân hàng. Tuy nhiên, ông vẫn cố gắng tham dự các buổi biểu diễn của Wang Yin. Trước khi ông xác định chuyến đi đến Ấn Độ, ‘Hãy bỏ roi xuống’ đã được hình dung. Sau đó, ông đã hoãn chuyến đi của mình trong hai tuần đến ngày 18 tháng 11 để hoàn thành bức tranh trước khi đi. Ông cũng đã quyên góp 2.000 đô la cho quân đội Trung Quốc.

Là một người bạn thân của Từ Bi Hồng, Huang Menggui đã bày tỏ lòng quý trọng của ông với ‘Hãy bỏ roi xuống’ bằng ‘Hai bài thơ cho bức chân dung của cô Wang’. Các bài thơ được đăng trên tạp chí Sin Chew Daily vào ngày 15 tháng 11 năm 1939, “(Wang Yin) thành lập nhóm kịch và đi khắp Trung Quốc, Hồng Kông và Việt Nam để cứu nước. Trong vòng hai năm, cô đã biểu diễn bảy trăm năm mươi mốt lần. Những bài thơ trên đây là sự cảm kích về công sức và lòng yêu nước của cô cũng như đối với bức tranh của bạn tôi. Tôi viết để cho thế hệ mai sau biết bức tranh này đã được tạo ra như thế nào.”

Các nhà thơ khác cũng làm theo và ca ngợi bức tranh. ‘Hãy bỏ roi xuống’ trở thành một chủ đề nóng ở Singapore ngay cả sau khi Từ Bi Hồng đã rời sang Ấn Độ.

Ở Singapore, Từ Bi Hồng đã trở thành huyền thoại như một nghệ sĩ sống sót sau Thế chiến thứ hai ở Đông Nam Á. Chính Huang Menggui là người đã giới thiệu Từ Bi Hồng đến Singapore. Trong những ngày cuối cùng ở bệnh viện vào năm 1965, Huang Menggui đã kể cho con gái nghe những câu chuyện về Từ Bi Hồng và bản thân ông.

Khi Huang Menggui đi du lịch vòng quanh châu Âu sau khi lấy bằng Thạc sĩ tại Đại học Columbia, ông được Zhao Songnan, tổng lãnh sự của Đại sứ quán Trung Quốc tại Paris, giới thiệu với Từ Bi Hồng. Họ đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ trong một quán cà phê trong bốn giờ và quyết định gặp lại nhau tại nhà của Từ Bi Hồng để nói chuyện về nghệ thuật.

Trên thực tế, Từ Bi Hồng đang gặp khó khăn về tài chính vì nguồn tài trợ công bị chấm dứt sau sáu năm ở Pháp. Không thể tìm được việc làm ở Paris để kiếm vé trở về Trung Quốc, khi gặp Huang Menggui, ông thực sự đang cố gắng tìm hiểu lý do tại sao nguồn tài trợ của mình bị chấm dứt.

Huang Menggui nhận được hai mươi bảng Anh mỗi tháng từ người thân của mình và người đứng đầu Ngân hàng Trung Quốc & Biển Đông, người đã tài trợ cho chuyến du học của ông. Huang Menggui từng có khả năng tiết kiệm tiền gửi cho vợ ở Trung Quốc. Tuy nhiên, sau khi gặp Từ Bi Hồng, Huang Menggui đã không thể gửi thêm tiền cho vợ. Vợ chồng Huang luôn cười khi nhớ lại những chi tiết như vậy.Lo ngại về cuộc sống của bạn, Huang Menggui đã gửi một bức thư cho em trai mình là Huang Manshi trước khi quay trở lại Trung Quốc. Huang Manshi là Tổng giám đốc của Nanyang Brothers Tobacco [Thuốc lá Anh em Nanyang] và quen biết rất nhiều người qua vị trí này. Ông nói được nhiều thứ tiếng và thích sưu tập các tác phẩm thư pháp và đồ cổ. Nhận được thư của anh trai, Huang Manshi viết thư mời Từ Bi Hồng đến Singapore và chủ định giới thiệu ông với một số người Hoa có ảnh hưởng ở Đông Nam Á để vẽ chân dung. Do đó, Từ Bi Hồng, với lá thư của Huang Menggui trong túi, đã từ Paris đến Singapore.

Mùa thu năm 1925, Từ Bi Hồng, ba mươi tuổi, đến Singapore trên một chiếc tàu hơi nước. Vào thời điểm đó, ông không hoàn toàn xa lạ với đất nước này.

Trước Phong trào ngày 4 tháng 5, Từ Bi Hồng đã nhận tiền tài trợ công để học ở Pháp. Rời Thượng Hải đến Singapore vào thời điểm đó, ông có lẽ không biết được tác động của hòn đảo nhỏ bé này với cuộc sống của mình.

Trên đường đến Singapore, những hình ảnh về cuộc sống khốn khổ trong quá khứ quay cuồng trong tâm trí ông, sự sụp đổ của triều đại Mãn Thanh, sự thay đổi liên tục các chính phủ quân sự, sự chấm dứt nguồn tài trợ. Ngoài suy thoái kinh tế, ông vẫn thấy khó kiếm sống ở Pháp. Ông đã làm công việc trang trí cửa sổ trưng bày, vẽ minh họa, vợ ông là thợ thêu, nhưng họ hầu như không thể kiếm đủ tiền. Ông ghi chú trong bức ký họa của mình, “Khoảng thời gian khó khăn nhất của Từ Bi Hồng ở châu Âu” và “Đó là mùa kém nhất của tôi ở châu Âu, ai dám phàn nàn?” Một ghi chú tương tự: “Ở Paris, không có xu nào” trên chính danh thiếp của ông. Trên tàu, ông tự hỏi liệu lá thư của Huang Menggui có thể cứu ông khỏi cảnh nghèo khó.

Huang Manshi đã không làm ông thất vọng. Huang đã giới thiệu các ông trùm trong khu vực, bao gồm cả Chen Jiageng, cho Từ Bi Hồng vẽ chân dung. Nó giúp ông kiếm được vài nghìn đô la trong những tháng trước khi ông lên đường đến Thượng Hải vào năm 1926.

Chuyến thăm thứ ba của ông đến Singapore được thực hiện khi ông đi qua Paris. Thật không may, ông lại rơi vào cảnh nghèo khó sau tám tháng ở Paris. Năm 1927, ông để vợ ở Paris và đến Singapore một lần nữa để kiếm tiền bằng cách vẽ chân dung cho doanh nhân Trung Quốc, Lian Chiyi và các thành viên trong gia đình. Bị buộc phải gửi tiền cho vợ ở Paris để cô ấy có thể trở về Trung Quốc, Từ Bi Hồng quyết định kết thúc 8 năm ở Paris.

Năm 1933, Từ Bi Hồng qua Singapore lần thứ năm, khi ông đến châu Âu để tham dự một triển lãm tranh hiện đại của Trung Quốc. Lúc đó ông đã là giáo sư khoa nghệ thuật của Đại học Trung ương.

Công bằng mà nói, nếu không có sự hỗ trợ tài chính của anh em nhà Huang, một nghệ sĩ uyên thâm như vậy sẽ không được ghi nhận trong lịch sử nghệ thuật. Nếu Từ Bi Hồng không có chuyến đi thứ sáu đến Singapore vào năm 1939 thì đã không có nhiều tác phẩm đánh dấu đỉnh cao sự nghiệp của ông. Trong trường hợp đó, lịch sử nghệ thuật châu Á và Trung Quốc có thể phải viết lại, lịch sử cá nhân của ông cũng vậy.

Với sự giúp đỡ của Huang Menggui, Từ Bi Hồng đã trở thành một biểu tượng quan trọng trong lịch sử nghệ thuật châu Á. Hiệp hội Quan Zhang của Bandar Maharani ở Mã Lai đã đề nghị Từ Bi Hồng cho một bức tranh ngựa khi nó được thành lập vào năm 1941. Từ Bi Hồng đã trao bức tranh với một chữ ký: Tôi đã từng đổi tên của tôi thành Huang Fu, gặp anh em Huang đã dẫn cuộc đời tôi đến chỗ tốt hơn. Ông xem anh em nhà Huang là “những người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời”, gọi họ là “anh cả” và “anh hai”.

Năm 1938, tuyệt vọng về cuộc hôn nhân thất bại và số phận của đất nước, Từ Bi Hồng quyết định nhận lời mời của Tagore đến thăm Ấn Độ. Bằng cách sử dụng vài trăm đô la kiếm được từ việc bán các tác phẩm, ông đã đến Hồng Kông và Singapore trước khi đến Ấn Độ. Điều đáng chú ý là ông cũng thực hiện các cuộc triển lãm gây quỹ tại hai thành phố này.

Mặc chiếc áo sơ mi Hawaii, Từ Bi Hồng đến Sinapore lần thứ sáu vào ngày 9 tháng 1 năm 1939 với một nghìn tác phẩm quan trọng nhất cùng bộ sưu tập đồ cổ và tranh phương Tây cũng như Trung Quốc. (Sau đó, trước chuyến đi cuối cùng vào năm 1942, ông cũng đã đến thăm Ấn Độ và các đảo Mã Lai.)

Tại Singapore, Huang Menggui đã dành một phòng khách nhỏ cho Từ Bi Hồng làm studio tại nhà riêng của mình, nơi ông cũng cung cấp chỗ ở cho Từ Bi Hồng trong thời gian ở Singapore.

Thường lệ, Từ Bi Hồng sẽ bắt đầu vẽ vào buổi sáng. Chính tại ngôi nhà của Huang Menggui đã cho ra đời vô số bức tranh thủy mặc vẽ ngựa và các tác phẩm quan trọng khác. Thống đốc của thuộc địa cũng từng làm mẫu cho ông.

Vào ngày 14 tháng 3, một trăm bảy mươi mốt bức tranh của Từ Bi Hồng đã triển lãm tại Đài tưởng niệm Victoria và Phòng tổng hợp Thương mại Trung Quốc. Triển lãm, do một số ông trùm ở Mã Lai tổ chức, có tựa đề là triển lãm cá nhân của Từ Bi Hồng với 20 bức tranh của các họa sĩ Trung Quốc khác, Ren Bainian, Tề Bạch Thạch, và Ju Chao cùng nhiều người khác. Triển lãm gây một sự chú ý lớn với giới truyền thông, như Nanyang Siang Pau và Sin Chew Daily. Sức hút của Từ Bi Hồng trở nên khó cưỡng đối với mọi người Singapore. Cứ hai mươi người Singapore thì có một người đến triển lãm, từ Thống đốc đến các sinh viên. Một triển lãm quy mô lớn như vậy đã thu được một số tiền khổng lồ, và cuộc triển lãm phá kỷ lục này đã tạo ra một tác động lớn trong thế giới nghệ thuật Singapore. Kỷ lục của Từ Bi Hồng vẫn không bị thách thức trong nhiều năm tới.

Sau triển lãm, trong khi bận rộn hoàn thành đơn đặt hàng, Từ Bi Hồng đã phải hoãn chuyến đi Ấn Độ đến giữa tháng 11, sau khi ‘Hãy bỏ roi xuống’ được vẽ xong. Tại Ấn Độ, Từ Bi Hồng cũng đã tổ chức một số triển lãm. Ông cũng đã leo lên dãy Himalaya, ông coi đó là một trong những khoảnh khắc thú vị nhất cuộc đời mình.

Trở về Singapore vào ngày 13 tháng 12 năm 1940, Từ Bi Hồng tham gia triển lãm thường niên lần thứ năm của Hiệp hội Nghiên cứu Nghệ thuật Trung Quốc với các tác phẩm: ‘Hãy bỏ roi xuống’, ‘Tagore’, ‘Đại bàng’ và ‘Ngựa’. Triển lãm dự kiến khai mạc lúc 9 giờ sáng ngày 19 tháng 12, tất nhiên ông đã không bỏ lỡ.

Quay trở lại năm 1939, Từ Bi Hồng đã kêu gọi người Singapore xây dựng bảo tàng nghệ thuật của riêng họ. Ông đã truyền bá niềm tin của mình về việc phản ánh cuộc sống hiện thực và ảnh hưởng đến xã hội với chủ nghĩa hiện thực. Ông đạt được điều đó bằng cách tích cực tham gia các hoạt động do Hiệp hội Nghiên cứu Nghệ thuật Trung Quốc và Trường Nghệ thuật Nanyang tổ chức. Ông cũng đã nuôi dưỡng rất nhiều nghệ sĩ trẻ, những người sau này hoạt động trong nền nghệ thuật Singapore.

Ngoài việc gây quỹ thành công cho quê hương từ Singapore, Từ Bi Hồng còn nỗ lực đưa sự nghiệp của mình lên một tầm cao mới. Từ năm 1939 đến năm 1942, ông đã tạo ra hơn một nghìn bức tranh chỉ trong vòng một nghìn lẻ một trăm ngày.

Bằng cách kết hợp kỹ thuật phương Tây và truyền thống phương Đông, ông đã mở ra một bối cảnh mới cho nghệ thuật Trung Quốc, khi đó phần lớn bị chi phối bởi những tư tưởng truyền thống. Đạt được một tầm cao mới của nghệ thuật vẽ thủy mặc Trung Quốc, Từ Bi Hồng, trong quá trình trưởng thành về nghệ thuật, cũng đã tạo ra một số tác phẩm tuyệt nhất trong cuộc đời mình.

Vì hầu hết các tác phẩm của ông được thực hiện với mục đích gây quỹ, nên các bức tranh chân dung và tranh mực màu chiếm tỷ trọng chính vào thời kỳ đó. Vì vậy, không khó để giải thích tại sao những bức tranh sơn dầu chủ đề như ‘Yu Gong Yi Shan’ và ‘Hãy bỏ roi xuống’ lại là những báu vật.

Từ Bi Hồng chắc chắn không lường trước một thành công vang dội như vậy từ thời gian ở Singapore, vì ban đầu ông chỉ định ở lại Đông Nam Á từ hai đến ba tháng. Niềm vui thành công đã giải thoát ông khỏi nỗi đau của cuộc hôn nhân thất bại và nỗi tuyệt vọng về số phận của Trung Quốc. Niềm vui với hội họa, sự tôn trọng mà ông nhận được đã kéo dài thời gian lưu trú của ông lên hơn ba năm. Vào thời điểm đó, ông thậm chí đã đính hôn một lần nữa và mang theo tất cả bộ sưu tập của mình đến Singapore, dự định sẽ được trưng bày trong các bảo tàng nghệ thuật của Trung Quốc. Rõ ràng là ông đã lên kế hoạch biến Singapore thành nhà của mình.

Tuy nhiên, bom đạn của Nhật Bản một lần nữa đã thay đổi con đường của cuộc đời ông, khiến ông trở về Trung Quốc vào năm 1942.

***

Bài viết của Ouyang Xinyi, cho cuộc đấu giá ngày 7 tháng 4 của Sotheby’s, tại đây ‘Hãy bỏ roi xuống’ đã đạt mức giá 72.000.000 HKD.
Thư mục

Gia đình của Từ Bi Hồng và Huang, bởi Huang Meiyi
Những bài viết từ Huang Manshi, bởi The South Seas Society
Về Ouyang Xinyi

Ouyang Xingyi là thành viên thường trực của Hiệp hội Nghệ thuật Singapore và hiện đang sống ở Singapore. Ông đã xuất bản cuốn ‘Bi Hồng ở Singapore’ vào năm 1999. Ông đã dành vài tháng để thăm những người biết Từ Bi Hồng. Cuốn sách mô tả một số chuyến đi của Từ Bi Hồng đến Singapore kể từ năm 1925. Nó cũng tiết lộ quá trình Từ Bi Hồng tương tác với nền nghệ thuật Singapore.

Singapore là bước ngoặt trong sự nghiệp của Từ Bi Hồng. Bài viết của Ouyang Xinyi cung cấp thông tin quý giá cho tất cả những ai muốn nghiên cứu về ông.

VÉN MÀN BỨC TRANH ‘HÃY BỎ ROI XUỐNG’

Sau khi Từ Bi Hồng được nhận vào Ecole Nationale Supérieure des Beaux-Arts (Trường Mỹ thuật Quốc gia Pháp) năm 1920, lần đầu tiên ông được đào tạo về ký họa trước khi theo học Paul Adolphe Dagnan-Bouveret (1852-1929) và Francois Flameng (1856) -1923). Dưới ảnh hưởng của hai nhà Hiện thực vĩ đại này, Từ Bi Hồng trở thành người ủng hộ chủ nghĩa Hiện thực ở Trung Quốc. “Tôi nghĩ để cứu nghệ thuật Trung Quốc ngày nay, chúng ta sẽ cần đến chủ nghĩa Hiện thực. Nếu các trường phái nghệ thuật khác nhau phát đạt, chúng ta phải dựa vào chủ nghĩa Cổ điển. Để vẽ tranh, chúng ta phải chăm chút, khéo léo đến từng chi tiết.”

Sự kiện ngày 18 tháng 9 năm 1931 đánh dấu sự khởi đầu của một thập kỷ đầy biến động xã hội ở Trung Quốc. Các anh hùng xuất hiện trong thời kỳ khó khăn, và thời kỳ này đã chứng kiến nghệ thuật Từ Bi Hồng đạt đến đỉnh cao. Đưa lòng yêu nước vào nhiều tác phẩm, ông đã cho ra đời rất nhiều bức tranh khổ lớn trong thời kỳ này. ‘Năm trăm người của Tian Heng’, ‘Xi Wo Hou’, ‘Yu Gong dời núi’ và ‘Hãy bỏ roi xuống’ nằm trong số những tác phẩm quan trọng nhất.

‘Năm trăm người của Tian Heng’ được vẽ từ năm 1928 đến năm 1930. Lấy cảm hứng từ tác phẩm lịch sử ‘Sử ký’, kể về lịch sử ban đầu của Trung Quốc, Từ Bi Hồng đã miêu tả câu chuyện của Tian Heng, vị vua nước Tề. Khi được yêu cầu đầu hàng nhà Hán mới thành lập, Tian Heng đã từ chối. Thay vào đó, ông và năm trăm binh lính của mình đã chọn cách tự sát. Bức tranh mô tả lịch sử này rất chi tiết để tuyên bố rằng người Trung Quốc, ngay cả dưới sự đe dọa của Nhật Bản, là không thể lay chuyển và đầy tự hào.

‘Xi Wo Hou’ và ‘Yu Gong dời núi’ cũng là những tác phẩm thể hiện tinh thần yêu nước. ‘Xi Wo Hou’, được vẽ từ năm 1930 đến năm 1933, dựa trên cuốn sách ‘Kinh thư’, một cuốn sách ghi lại lịch sử sơ khai của Trung Quốc. ‘Yu Gong dời núi’ kể lại một câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng của Trung Quốc. Thông qua ‘Xi Wo Hou’, Từ Bi Hồng bày tỏ đồng cảm với những người Trung Quốc bất hạnh trong chiến tranh. Với tác phẩm ‘Yu Gong dời núi’ được vẽ vào năm 1940 tại Singapore, ông đã đề cao lòng yêu nước của người dân Trung Quốc.

Ba tác phẩm trên là một số tác phẩm tiêu biểu và quan trọng nhất, là cách Từ Bi Hồng bày tỏ nỗi lòng mình với số phận đất nước, cách ông cố gắng khuyến khích người dân chiến đấu cho chính mình trong thời điểm chiến tranh. Vì vậy, các sự kiện cổ xưa đóng vai trò là phương tiện để Từ Bi Hồng đề cập đến hiện tại. Phong cách như vậy đã trở thành đặc trưng của ông trong một khoảng thời gian.

‘Hãy bỏ roi xuống’ được vẽ vào năm 1939, khi Từ Bi Hồng đến thăm Sinapore lần thứ sáu. Trong thời gian đó, bạn của ông là nữ diễn viên Wang Yin, đã đến Singapore cùng với đoàn kịch của cô để quyên tiền cho Trung Quốc. Sau khi xem màn trình diễn, Từ Bi Hồng đã vô cùng xúc động trước vai diễn cô Shang của Wang Yin trong ‘Hãy bỏ roi xuống’. Ông tự hào về Wang Yin, tự hào vì có một nhà viết kịch đặc biệt như vậy ở Trung Quốc. Sau đó ông dùng cọ để bắt lại khung hình cô Shang của Wang Yin, tác phẩm hoàn thành sau khoảng mười ngày.

Huang Shulin đã viết về bức tranh trên tờ LianHe ZaoBao, một tờ báo của Singapore: “Một nghệ sĩ yêu nước như vậy cuối cùng đã gặp ‘Hãy bỏ roi xuống’ ở góc phố. Cơn giận của vở kịch trở thành cơn giận của chính ông; niềm đam mê của đám đông trở thành niềm đam mê của ông. Vai diễn ấn tượng của Wang Yin đã khơi dậy ý chí tìm kiếm một linh hồn của vở kịch, sau đó, ông đặt Wang Yin vào bức tranh, cùng với đám đông phía sau để hoàn thiện nó.”

Là một người tích cực ủng hộ chủ nghĩa hiện thực, kỹ năng vững chắc của Từ Bi Hồng đã được xây dựng qua nhiều giờ đào tạo về phác họa, nhấn mạnh tính chính xác và vẻ đẹp cổ điển của cơ thể con người. ‘Hãy bỏ roi xuống’ cao 144 cm và rộng 90 cm. Trong bức ảnh chụp ngay sau khi bức tranh hoàn thành, Từ Bi Hồng và Wang Yin đứng ở hai bên với bức tranh ở giữa. Chúng ta có thể thấy rằng Wang Yin và bức tranh có tỷ lệ gần như 1: 1. Vì vậy, khi nhìn thấy Wang Yin mặc quần áo trắng, cầm khăn quàng đỏ và nhảy múa trong bức tranh, chúng tôi bị ấn tượng bởi những chi tiết sống động trước mắt. Bằng cách thêm vào một đám đông các tầng lớp người khác nhau như ông già và trẻ em nắm tay nhau và những người lính vũ trang, Từ Bi Hồng, người rất chăm chú đến từng chi tiết, đã nắm bắt được tinh thần của người dân Trung Quốc trong bối cảnh Chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai, và làm cho bức tranh đơn giản là vượt thời gian.

“Những người Trung Quốc có đủ khả năng mua nhà ở Đông Nam Á thường là những người giàu có. Tuy nhiên, từ xa, họ không thể truy cập ngay lập tức vào tin tức đất mẹ của họ. Sau một loạt những xúc tiến và quyên góp được số tiền lớn, một số người Trung Quốc này quyết định về nước phục vụ trong quân đội. Lòng yêu nước được lan truyền rộng rãi, cho phép chúng tôi nhận được sự đồng cảm từ các chính phủ và người dân Đông Nam Á.” ‘Hãy bỏ roi xuống’ là tác phẩm độc đáo trong số các tác phẩm của Từ Bi Hồng ở chỗ nó loại bỏ phong cách kể lại những câu chuyện cổ xưa đặc trưng của ông. Thay vào đó, ông chọn một sự kiện hiện tại để nói rằng lòng yêu nước của người dân có thể bùng lên như thế nào vào thời điểm cụ thể đó trong lịch sử Trung Quốc.

Động cơ, niên đại của bức tranh, chủ đề, bối cảnh lịch sử và sử thi – tất cả đều đánh dấu bức tranh là tác phẩm ấn tượng nhất của Từ Bi Hồng. Tình bạn của ông với Wang Yin và ý nghĩa lịch sử và biểu tượng của vở kịch phản ánh tầm quan trọng độc nhất của tác phẩm trong toàn bộ cuộc đời nghệ thuật của Từ Bi Hồng. Bức tranh là một trong số ít tác phẩm quan trọng của nghệ thuật hiện đại Trung Quốc đề cập trực tiếp đến một vấn đề thời sự. Vì vậy, không khó để kết luận rằng đây là tác phẩm quan trọng nhất trong hội họa sơn dầu hiện đại của Trung Quốc.

‘Hãy bỏ roi xuống’ đã được trưng bày nhiều lần ngay khi Từ Bi Hồng đang sống. Tuy nhiên, nó đã biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng kể từ năm 1954. Điều này cũng giải thích tại sao tất cả các bức ảnh của nó chỉ có màu đen và trắng. Đã hơn nửa thế kỷ vắng bóng, ‘Hãy bỏ roi xuống’ lại một lần nữa thu hút mọi sự chú ý.

Nguồn: Sotheby’s

Lược dịch bởi Viet Art View

 

Chia sẻ:
Back to top