Logo loading

PAUL G. ALLEN, NGHỆ THUẬT MÀ ÔNG KHÔNG BÁN

1,6 tỷ USD là con số xô đổ mọi kỷ lục cho việc đấu giá một bộ sưu tập tư nhân. Con số này đưa bộ sưu tập của Paul G. Allen với 155 tác phẩm, trở thành bộ sưu tập tư nhân đắt nhất mọi thời, qua hai ngày đấu giá. Trong đó, hôm […]
|Viet Art View

1,6 tỷ USD là con số xô đổ mọi kỷ lục cho việc đấu giá một bộ sưu tập tư nhân. Con số này đưa bộ sưu tập của Paul G. Allen với 155 tác phẩm, trở thành bộ sưu tập tư nhân đắt nhất mọi thời, qua hai ngày đấu giá. Trong đó, hôm 9/11, 60 tác phẩm được bán 1,5 tỷ USD (37,2 nghìn tỷ đồng). Năm bức tranh của Georges Seurat, Paul Cézanne, Vincent van Gogh, Paul Gauguin và Gustav Klimt đều có giá hơn 100 triệu USD (2,4 nghìn tỷ đồng). 100% tác phẩm được bán, với 65% giá cao hơn ước tính ban đầu. Ngày 10/11, 95 tác phẩm được đấu giá, thu về 115,8 triệu.

Sau cuộc đấu giá, nhiều người trong số chúng ta có thể muốn tìm hiểu về sở thích của ông dưới một góc nhìn khác.

Nam Phi hay một cảnh của Isaac Asimov? Jacob Hendrik Pierneef. ‘Những cây keo với Kranskop ở đằng xa, tỉnh Limpopo,’ 1942, bán 69.000 USD tại cuộc đấu giá bộ sưu tập Paul G. Allen tại Christie’s, via Christie’s.

Van Gogh, Botticelli, Jasper Johns là một vài trong số những báu vật được trưng bày tuần trước khi Christie’s phá kỷ lục, bán được hơn 1,5 tỷ USD bộ sưu tập nghệ thuật của Paul G. Allen- người đồng sáng lập Microsoft, đã qua đời năm 2018.

Tôi đã thực sự ngạc nhiên khi nhìn thấy những tác phẩm đó trong các phòng trưng bày của Christie’s.

Mười năm trước, cũng vào mùa thu, tôi đã trò chuyện với Allen về bộ sưu tập của ông, và ông đã nhắc lại tầm quan trọng của việc tiếp cận nghệ thuật đối với công chúng: “Mọi người nên được tạo điều kiện để xem những bức tranh này, hưởng thụ chúng, đánh giá cao chúng, suy nghĩ về chúng,” ông nói với tôi. Ông cũng nói về tình yêu của mình với các bảo tàng, chuyến đi đầu tiên của ông đến Tate, London là “thổi bay tâm trí” (từ yêu thích của Allen); ông đã choáng váng trước các Monet ở Louvre. Ông nói về vai trò của nghệ thuật đối với bất cứ đứa trẻ nào. “Cha mẹ cần đưa bạn đến các bảo tàng, nói, ‘Mẹ biết con thấy chán, rằng con có thể thích chơi video game hơn, nhưng đây thật sự là những điều đáng kinh ngạc’.” Ông nói rằng mình tự hào về những chuyến đi và những tác phẩm mà ông đã cho các bảo tàng và gallery mượn.

Sau cuộc đấu giá, nhiều kiệt tác của bộ sưu tập có khả năng ẩn mình trên các du thuyền tỷ phú và các hòn đảo tư nhân hơn là được nhìn thấy trên tường ở các bảo tàng.

Sandro Botticelli. Madonna và bài hát Magnificat. Có thể vào cuối thập niên 1480, nghệ thuật Phục hưng Florence, bán 48,5 triệu USD. Một kiệt tác trong bộ sưu tập, một thế giới khác, via Christie’s.

Tuần trước, hàng nghìn người dân New York đã xếp hàng dài vô tận để chiêm ngưỡng bộ sưu tập của Allen tại Christie’s và tôi nghĩ rằng đó là vì họ biết, có thể phải mất nửa đời người trước khi có cơ hội khác để xem chúng.

Số tiền quyên góp được trong cuộc đấu giá của Christie’s sẽ được chuyển đến một số tổ chức từ thiện chọn lọc. Và điều đó là bằng chứng cho thấy Allen có thể đã không coi trọng kho báu của mình nhiều như chúng ta nghĩ. Nó cho thấy ông coi trọng những mục đích tốt đẹp hơn mà bộ sưu tập của ông có thể mang lại, hơn là niềm vui và sự hiểu biết mà chúng có thể mang lại cho những người xem bảo tàng tương lai, kể cả việc ông đã để cả đống tiền cho Phòng trưng bày Quốc gia của chúng tôi hoặc cho Bảo tàng Metropolitan hoặc thậm chí là Bảo tàng Nghệ thuật Seattle ở quê hương của ông, theo kiểu di sản thường thấy của các ông trùm trong nhiều năm qua.

Nghĩ lại cuộc trò chuyện với Allen, tôi nhận ra rằng có lẽ tôi không nên quá ngạc nhiên trước cuộc đấu giá tại Christie’s. Mặc dù ông đã bày tỏ rất nhiều sự nhiệt tình đối với những kiệt tác mà ông đã mua, nhưng đó là sự nhiệt tình được thể hiện bởi một người chủ mới — đối với một chiếc ô tô, một chiếc đồng hồ đeo tay, hoặc một chiếc du thuyền (ông đã khoe một mẫu xe dài 400 feet của mình) — hơn là của một người đã thực sự để nghệ thuật chạm vào và thay đổi mình, hoặc muốn nó làm như thế. Khi ông nói về nghệ thuật của mình, đó là những lời sáo gọn gàng về “vẻ đẹp”, “sự sâu sắc” và “sự tự do” dường như không ảnh hưởng nhiều đến các tác phẩm thực tế hoặc trải nghiệm của ông về chúng.

Salvador Dali. Le spectre de Vermeer, khoảng 1934, bán 4,8 triệu USD kèm các chi phí khác. Một chiếc bìa hoàn hảo cho Philip K. Dick, via Christie’s.

Cuộc đấu giá lớn tại Christie’s khiến tôi cảm nhận được sở thích của Allen. Tôi thấy mình giữa những bản hit lớn nhất, không bị ràng buộc bởi bất kỳ tầm nhìn nghệ thuật hay thẩm mỹ nào. Một nhóm chân dung táo bạo của Lucian Freud, một bức trừu tượng nguyên sơ của Agnes Martin; một trường hỗn hợp các đốm màu được vẽ bởi Damien Hirst (hoặc các trợ lý của ông) vào đầu những năm 2000, và những bức ảnh tinh tế nhất về Tòa nhà Flatiron của New York bởi Edward Steichen, từ một thế kỷ trước.

Điều đó khiến tôi nghĩ Allen là kiểu người có thể thích mua và sở hữu cây vĩ cầm Stradivarius trị giá 15 triệu USD, thẻ bóng chày Mickey Mantle trị giá 12 triệu USD và con tem trị giá 10 triệu USD từ British Guiana.

Nhưng có một tác phẩm — một ngoại lệ thực sự — kết nối với những cảm xúc mạnh mẽ hơn, tập trung hơn mà tôi dường như thoáng thấy khi gặp Allen. Treo giữa các tác phẩm của những thiên tài đã được chứng nhận về nghệ thuật “cao cấp” của phương Tây tại Christie’s là một cảnh hoàng hôn thơ mộng của những cô gái tuổi teen giữa thiên nhiên, được vẽ vào năm 1926 bởi Maxfield Parrish, nổi tiếng với các tác phẩm minh họa thương mại thực sự tuyệt vời. Nó làm tôi nhớ đến sự phấn khích tột độ mà Allen đã thể hiện, một thập kỷ trước, khi ông cho tôi xem một loạt tranh đã được sử dụng, vào khoảng những năm 1950 hoặc 60, tôi đoán vậy, để sao chép trên trang bìa tiểu thuyết hoặc tạp chí khoa học viễn tưởng: Tôi nhớ mình đã nhìn thấy những phong cảnh kỳ lạ trên sao Hỏa, bầu trời thiên hà và có thể là một hoặc hai con tàu tên lửa.

Maxfield Parrish, ‘Trên đồi’, từ 1926, sơn dầu trên ván, bán 6,6 triệu USD. Mỹ thuật của một họa sĩ minh họa vĩ đại, via Christie’s.

Tôi không thể xác nhận những ký ức đó, ngay lập tức, bởi vì không có bức nào trong số đó có mặt ở Christie’s. (Mặc dù bạn có thể nói rằng Botticelli của Allen có một số điểm kỳ lạ ngoài trái đất, nếu chỉ vì nó cách xa nền văn hóa ngày nay, và những bức tranh của Salvador Dalí và Jacob Hendrik Pierneef có thể phù hợp với những câu chuyện của Philip K. Dick.) Nhưng tôi nhớ rằng trong cuộc phỏng vấn của chúng tôi, sự nhiệt tình của Allen đối với những đồ vật từ cái gọi là văn hóa “đại chúng” dường như mãnh liệt và chân thành hơn nhiều so với cảm xúc mà ông bày tỏ cho những kiệt tác đã khiến ông phải trả giá gấp hàng nghìn lần.

Và điều đó có thể xảy ra trong tương lai. Dường như dành cho những đồ vật khoa học viễn tưởng đó, sẽ có số phận khác với số phận của những đồ vật được bán cho tư nhân tại Christie’s. Tháng trước, người phát ngôn của Bảo tàng Văn hóa Đại chúng Seattle, do Allen thành lập năm 2000 — chị gái của ông, Jody Allen, chủ tịch hiện tại — nói với The Times rằng hơn 4.000 hiện vật văn hóa và nghệ thuật không phải mỹ thuật từ khối tài sản của Allen, có giá trị khoảng 20 triệu USD, sẽ nằm trong số cổ phần của nó, và tôi chỉ có thể hy vọng rằng những bức tranh khoa học viễn tưởng sẽ nằm trong số đó. (Một đại diện của Vulcan, công ty của Allen phụ trách tài sản của ông, sau đó đã cân nhắc nói rằng di sản dành cho MoPOP [Bảo tàng Văn hóa đại chúng, ở Seattle, Washington] vẫn chưa phải là quyết định cuối cùng và Vulcan không thể xác nhận chính xác số lượng hoặc loại đồ vật trong đó. Như khi ông chủ của họ còn sống, các Vulcan đang giữ kín ý đồ của mình.)

Allen nói với tôi: “Nếu bạn có thể cho con mình tiếp xúc với nhiều điều tồn tại trong nghệ thuật, những điều hoàn toàn, toàn bộ đều tuyệt vời, thì một vài điều trong số đó, sẽ thực sự gây được âm vang nơi chúng.”

Tôi nghĩ rằng cuộc đấu giá tại Christie’s, và sau đó là những gì sẽ có thể đến MoPOP, cho thấy những điều ông thực sự coi là tuyệt vời nhất, trong phạm vi rộng lớn, có thể khác với thị trường nghệ thuật.

Bài viết của Blake Gopnik

Nguồn: The New York Times

Lược dịch bởi Viet Art View

 

 

 

 

Chia sẻ:
Back to top