Sự ra đời của thần Vệ nữ là một trong những thành công lớn của Salon 1863, nơi nó được Napoléon III mua lại cho bộ sưu tập riêng. Cabanel đã nhận được nhiều giải thưởng trong suốt sự nghiệp của mình, ông đã đóng một vai trò quan trọng trong việc giảng dạy tại Ecole des Beaux-Arts [Trường Mỹ thuật] và điều hành Salon. Điển hình cho kỹ thuật điêu luyện của ông, bức tranh là một ví dụ hoàn hảo về thị hiếu nghệ thuật phổ biến và chính thống của thời kỳ này.
Theo tinh thần chiết trung của Đế chế thứ hai, ông kết hợp những tham khảo từ Ingres với phong cách hội họa của thế kỷ 18.
Cabanel đã lấy chủ đề từ một tình tiết nổi tiếng trong thần thoại Hy La: nữ thần Tình yêu sinh ra từ bọt biển và được đưa vào bờ. Chủ đề này, rất phổ biến vào thế kỷ 19, đã tạo cơ hội cho một số họa sĩ thể hiện vẻ đẹp gợi cảm mà không xúc phạm công chúng, với lý do tái hiện một chủ đề cổ điển. Đối với Cabanel, chủ đề thần thoại thực sự là cái cớ để vẽ một nhân vật khỏa thân, mặc dù được lý tưởng hóa, nhưng vẫn được miêu tả trong tư thế gợi cảm.
Emile Zola đã tố cáo sự mơ hồ này: “Nữ thần, đẫm trong biển sữa, giống một tình nhân tuyệt đẹp, nhưng không phải bằng xương bằng thịt — điều đó sẽ không đứng đắn — mà bằng sắc hồng và trắng của bánh hạnh nhân.” Nhà văn hẳn đã chán một bảng màu óng ánh, nhạt, nhẹ nhàng.
Cùng năm đó, Olympia của Edouard Manet gây ra một vụ tai tiếng. Chủ đề của hai bức tranh giống hệt nhau: một bức khỏa thân nằm nghiêng. Với sự tự tin và điềm tĩnh, nhân vật của Manet nhìn thẳng vào người xem, khiêu khích hơn nhiều so với Vệ nữ trong tư thế uể oải của Cabanel.
- Alexandre Cabanel (1823 – 1889)
- Naissance de Vénus
- Năm 1863
- Sơn dầu trên toan
- 130 × 225 cm
Nguồn: Bảo tàng Orsay
Lược dịch bởi Viet Art View