Logo loading

15 CHÚ MÈO TRONG LỊCH SỬ NGHỆ THUẬT

Henriëtte Ronner-Knip, Mèo ngủ, giữa thế kỷ 19, bộ sưu tập tư nhân. Wikimedia Commons (phạm vi công cộng). Là người chủ đáng tự hào của Pimpa the Cat, chú mèo lười nhất thế giới, tôi làm những gì cần thiết để truyền bá mọi điều về mèo. Tôi đã thu thập được 15 chú […]
|Viet Art View

Henriëtte Ronner-Knip, Mèo ngủ, giữa thế kỷ 19, bộ sưu tập tư nhân. Wikimedia Commons (phạm vi công cộng).

Là người chủ đáng tự hào của Pimpa the Cat, chú mèo lười nhất thế giới, tôi làm những gì cần thiết để truyền bá mọi điều về mèo. Tôi đã thu thập được 15 chú mèo thuần túy nhất trong lịch sử nghệ thuật mà những người yêu mèo đều muốn treo lên tường trong nhà họ. Ở một số tác phẩm, mèo đóng vai trò trung tâm, ở những tác phẩm khác, chúng chỉ ở đó, nhưng chúng ta đều biết rằng trên thực tế, mèo luôn đóng vai chính, chúng chiếm lĩnh thế giới. Hãy tận hưởng!— ZUZANNA STAŃSKA NGÀY 13 THÁNG 11 NĂM 2022

LOUIS WAIN, BỮA TIỆC CỦA NHỮNG NGƯỜI ĐỘC THÂN

Mèo trong nghệ thuật: Louis Wain, Bữa tiệc của những người độc thân, khoảng 1939, bộ sưu tập tư nhân. Bonhams.

Louis Wain và những con mèo của ông xứng đáng có một bài viết riêng. Wain là một trong những họa sĩ minh họa người Anh được biết đến nhiều nhất. Sinh năm 1860, ông trở nên nổi tiếng với những bức chân dung mèo được nhân cách hóa. Như nhà văn người Anh H.G. Wells đã nhận xét, “ông đã phát minh ra một phong cách mèo, một xã hội mèo, cả một thế giới mèo.” Vấn đề là Wain bị bệnh tâm thần và có lẽ mắc chứng tâm thần phân liệt, điều này có thể là lý do ông bị ám ảnh bởi mèo.

Ông là một người đứng đầu về mọi thứ liên quan đến mèo và được bầu làm chủ tịch Câu lạc bộ Mèo Quốc gia. Ngoài ra, ông đã làm giám khảo các cuộc thi về mèo và tham gia một số tổ chức từ thiện dành cho động vật. Ông đã làm việc gần 30 năm, đôi khi tạo ra hàng trăm bức vẽ mỗi năm, khiến những người yêu mèo và yêu nghệ thuật thích thú cho đến ngày nay.

FRANZ MARC, CHÚ MÈO TRẮNG

Mèo trong nghệ thuật: Franz Marc, Chú mèo trắng, 1912, Kunstmuseum Moritzburg Halle, Halle, Đức.

Franz Marc được biết đến với những hình ảnh về động vật có màu sắc rực rỡ – ngựa, chó và tất nhiên cả mèo. Năm 1911–1912, Marc trưng bày tác phẩm của mình ở Munich. Những bức tranh về mèo của ông minh họa chúng trong trạng thái ngủ hoặc đang chải chuốt. Một số bức nổi tiếng thể hiện những chú mèo trên gối, hai chú mèo xanh và vàng, mèo trong giỏ và mèo trên tấm vải đỏ. Đối với ông, động vật là biểu tượng lý tưởng của sự thuần khiết, chân lý và cái đẹp. Ngoài ra, ông tin vào biểu tượng của màu sắc – màu xanh lam có nghĩa là tâm linh và nam tính, màu vàng là hạnh phúc của phụ nữ và màu đỏ tượng trưng cho bạo lực.

HIROSHIGE II, MỘT CHÚ MÈO TRẮNG CHƠI VỚI SỢI DÂY

Mèo trong nghệ thuật: Utagawa Hiroshige II, Một chú mèo trắng chơi với sợi dây, 1863, Viện Nghệ thuật Minneapolis, Minneapolis, MI, USA.

Đây là một bản in quạt khá khác thường thiết kế bởi Hiroshige II, người vẫn theo sát phong cách và thiết kế của người cố vấn vô cùng thành công của mình (tất nhiên, người cũng được gọi là Hiroshige). Bản in này phản ánh cách tiếp cận độc đáo của Hiroshige II. Nó thể hiện sự quan sát kỹ lưỡng của nghệ sĩ về một chú mèo nhà, được miêu tả một cách sống động và tối giản. Chú mèo đuôi cộc màu trắng dễ thương và mũm mĩm cắn một sợi dây màu xanh. Với hai chân sau chống xuống đất, dường như nó sẵn sàng lao tới. Nếu bạn là người nuôi mèo, bạn sẽ biết rất rõ vẻ mặt của chú mèo này.

SUZANNE VALADON, RAMINOU

Mèo trong nghệ thuật: Suzanne Valadon, Raminou, 1920, sưu tập tư nhân. Pinterest.

Suzanne Valadon là một họa sĩ người Pháp, một hình mẫu của các nghệ sĩ. Năm 1894, bà trở thành nữ họa sĩ đầu tiên được nhận vào Société Nationale des Beaux-Arts [Hội Mỹ thuật Quốc gia]. Valadon đã vẽ tĩnh vật, chân dung, hoa và phong cảnh, tác phẩm của bà gây chú ý nhờ bố cục vững và màu sắc rực rỡ. Tuy nhiên, bà được biết đến nhiều nhất với những bức khỏa thân mô tả cơ thể phụ nữ từ góc nhìn của phụ nữ. Bà cũng là một người yêu mèo và thường vẽ những con mèo của mình, đặc biệt là con mèo bà yêu thích nhất, Raminou mũm mĩm.

MARC CHAGALL, LA POETÉ

Mèo trong nghệ thuật: Marc Chagall, La Poete, 1949-1950. Chú mèo vĩ đại.

Được biết đến là một người tiên phong của chủ nghĩa hiện đại, một nghệ sĩ lớn người Do Thái, Marc Chagall đã trải qua “thời kỳ hoàng kim” của chủ nghĩa hiện đại ở Paris, nơi ông tổng hợp các hình thức nghệ thuật của chủ nghĩa Lập thể, Tượng trưng, Dã thú và Siêu thực. Trong suốt cuộc đời, ông đã sử dụng các mô-típ và chủ đề điển hình trong hầu hết các tác phẩm: cảnh làng quê, cuộc sống nông dân và những góc nhìn thân thuộc về thế giới nhỏ bé của ngôi làng Do Thái, tất cả đều được thể hiện một cách mơ mộng, phi thực tế. Mèo thường giúp nhấn mạnh đặc trưng kì lạ trong các bức tranh của ông, chúng đóng vai trò quan trọng trong nhiều tác phẩm. Chúng thường là bạn đồng hành của những nhân vật ông vẽ – nhà thơ, nhạc sĩ hoặc phụ nữ như chúng ta thấy trong bức tranh trên.

PABLO PICASSO, MÈO BẮT CHIM

Mèo trong nghệ thuật: Pablo Picasso, Mèo bắt chim, 1939, Bảo tàng Picasso, Paris, Pháp.

Bức tranh Mèo bắt chim của Picasso được tạo thành hai phiên bản vào năm 1939 – năm bùng nổ chiến tranh. Như chính Picasso đã nhớ lại, “Chủ đề ám ảnh tôi, tôi không biết tại sao”. Con chim vùng vẫy một cách tuyệt vọng để thoát khỏi kẻ hành hạ nó. Tính trung lập của hậu cảnh không làm giảm bớt sự khiếp sợ. Đó là một hình ảnh của cuộc sống hàng ngày được cường điệu. Con mèo đang trì hoãn việc giết con chim càng lâu càng tốt – nó càng trì hoãn, quyền lực tuyệt đối của nó càng lâu hơn.

MIN-ZHEN, CHÚ MÈO ĐEN

Mèo trong nghệ thuật: Min Zhen, Chú mèo đen, thế kỷ 18, Bảo tàng Nghệ thuật đại học Princeton, Princeton, NJ, USA.

Mèo của Picasso đảm nhận một vai ác – còn đây là một chú mèo mỉm cười. Min Zhen là một họa sĩ và thợ khắc con dấu Trung Quốc sinh ra ở Nam Xương, Giang Tây, người đã dành phần lớn cuộc đời của mình ở thành phố Hồ Bắc. Ông được chú ý vì các nhân vật trong tranh và thỉnh thoảng vẽ bằng ngón tay. Ông mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ và đôi khi được nhắc đến với Bát lập dị của Dương Châu, là tên một nhóm tám họa sĩ Trung Quốc hoạt động vào thế kỷ 18, những người được biết đến vào thời nhà Thanh vì đã bác bỏ những ý tưởng chính thống về hội họa, ủng hộ một phong cách mà họ cho là biểu cảm và theo chủ nghĩa cá nhân.

Thật khó để tìm thấy bất kỳ thông tin nào về chú mèo mũm mĩm tuyệt đẹp này, nhưng có lẽ không cần thêm bình luận nào ở đây. Nó vừa ăn tất cả thức ăn của mèo trên toàn thế giới và rất vui.

HENRIËTTE RONNER-KNIP, CHÚ MÈO ĐANG CHƠI

Mèo trong nghệ thuật: Henriëtte Ronner-Knip, Chú mèo đang chơi, khoảng 1860-1878, Rijksmuseum, Amsterdam, Hà Lan.

Henriëtte Ronner-Knip sinh ra ở Amsterdam trong một gia đình họa sĩ. Cô nổi tiếng với những bức tranh về vật nuôi trong nhà, chủ yếu là mèo. Những bức tranh về thú cưng rất phổ biến với giới tư sản giàu có thời Victoria, trong đó có nhiều bức tranh vẽ những chú mèo nghịch ngợm trong nhà của cô.

Chủ yếu là những bức chân dung tình cảm, những bức tranh của cô hiếm khi mang lại bất kỳ ý nghĩa ẩn dụ nào và chỉ tập trung vào chính những chú mèo. Cô đã nghiên cứu chủ đề của mình một cách say mê và chân thành. Cô thậm chí còn đi xa đến mức xây dựng một studio có mặt tiền bằng kính được thiết kế đặc biệt, trong đó những con mèo của cô có thể tự do chạy nhảy, ngủ và gặp phải những loại rắc rối mà chỉ mèo có thể mắc phải.

BART VAN DER LECK, CHÚ MÈO

Mèo trong nghệ thuật: Bart van der Leck, Chú mèo, 1914, Bảo tàng Kröller-Müller, Otterlo, Netherlands.

Bart van der Leck chủ yếu được biết đến với tư cách là người đồng sáng lập tạp chí De Stijl. Năm 1916, giống như Piet Mondrian, ông đã chọn trừu tượng triệt để cho tác phẩm của mình và sử dụng các màu cơ bản đỏ, vàng và lam. Sự lựa chọn đó được bắt đầu bằng một nhiệm vụ tìm kiếm một cách diễn đạt hình ảnh mới. Nghệ thuật cổ điển Ai Cập ở Louvre đã gây ấn tượng với ông trong chuyến thăm Paris. Lấy cảm hứng từ điều này, ông phát triển một phong cách với các hình thức đơn giản hóa cao và màu sắc nhã nhặn. Do đó, trong Chú mèo, Van der Leck đã miêu tả con vật nhìn nghiêng và chỉ sử dụng màu đen, trắng, đỏ và cam.

 PIERRE-AUGUSTE RENOIR, JULIE MANET HAY ĐỨA BÉ VÀ CHÚ MÈO

Mèo trong nghệ thuật: Pierre-Auguste Renoir, Julie Manet hay Đứa bé và chú mèo, 1887, Bảo tàng Orsay, Paris, Pháp.

Berthe Morisot và chồng là Eugène Manet, đã biết Pierre-Auguste Renoir trong nhiều năm. Sự ngưỡng mộ của gia đình Manet đối với tài năng của họa sĩ đã thuyết phục họ, vào năm 1887, đặt vẽ một bức chân dung của con gái họ, Julie. Con mèo ở đây chỉ là phần bổ sung, nhưng thật ngọt ngào! Chưa kể rằng nó trông hạnh phúc hơn nhiều so với cô bé Julie. Có thể cô không thích tranh của Renoir, giống như một số người hâm mộ nghệ thuật Mỹ hơn 100 năm sau.

MARGUERITE GÉRARD, BỮA TRƯA CỦA MÈO

Mèo trong nghệ thuật: Marguerite Gérard, Bữa trưa của mèo hay Cô gái đưa sữa cho mèo, cuối thế kỷ 18, đầu thế kỷ 19, Villa Musée Fragonard, Grasse, Pháp.

Con mèo của tôi trông sẽ như thế này khi tôi cho nó ăn. Marguerite Gérard nổi tiếng với tranh sơn dầu và tranh khắc dưới thời anh rể của bà, Jean-Honoré Fragonard vĩ đại. Có lẽ ông đã thuyết phục bà thêm mèo vào các tác phẩm của mình vì ông cũng nổi tiếng với việc đó. Là một nghệ sĩ thể loại, Gérard tập trung khắc họa những cảnh sinh hoạt thân mật trong gia đình. Tuy nhiên, không giống như các nữ họa sĩ khác thích đề cập đến sự cổ điển, Marguerite Gérard thường sử dụng trang phục và bối cảnh từ vài thế kỷ trước. Nhiều bức tranh của bà minh họa những trải nghiệm làm mẹ và thời thơ ấu trong gia đình, và một số bức tranh nhấn mạnh tầm quan trọng của âm nhạc và sự đồng hành của phụ nữ. Tình bạn của mèo cũng quan trọng không kém, như chúng ta có thể thấy trong bức tranh này.

PIERRE BONNARD, CHÚ MÈO TRẮNG

Mèo trong nghệ thuật: Pierre Bonnard, Chú mèo trắng, 1984, Bảo tàng Orsay, Paris, Pháp.

Ở đây, Pierre Bonnard đã sử dụng sự biến dạng để tạo ra một hình ảnh hài hước về chú mèo đang cong lưng. Người họa sĩ đã dành nhiều thời gian để quyết định hình dạng và vị trí của các bàn chân, như có thể thấy trong các bản vẽ chuẩn bị. Cảm hứng Nhật Bản có thể được tìm thấy trong bố cục táo bạo, bất đối xứng cũng như trong việc lựa chọn chủ đề – một điều rất phổ biến trong các bản in mà Bonnard rất yêu thích. Đặc biệt, cả Hokusai và Kuniyoshi, với tác phẩm mà bạn cũng có thể thấy trong bài viết này, đều vẽ mèo. Trong sự nghiệp, Bonnard đã tạo ra vô số bức tranh vẽ những chú mèo, đôi khi là một chi tiết đơn giản, đôi khi, như Chú mèo trắng, là chủ đề trung tâm.

UTAGAWA KUNIYOSHI, NHỮNG CHÚ MÈO TƯỢNG TRƯNG CHO 53 TRẠM CỦA TŌKAIDŌ

Mèo trong nghệ thuật: Utagawa Kuniyoshi, Những chú mèo tượng trưng cho 53 trạm ở Tōkaidō, 1850, bộ sưu tập tư nhân. Wikimedia Commons (phạm vi công cộng).

55 con mèo xuất hiện trong bộ ba tranh in của họa sĩ minh họa Nhật Bản Utagawa Kuniyoshi. Một số bò ra khỏi giỏ, một số bắt chuột, số khác ăn cá. Kuniyoshi yêu mèo. Khi ông trở thành một thầy giáo, các học trò của ông lưu ý rằng xưởng vẽ của ông toàn là mèo. Niềm yêu thích mèo len lỏi vào tác phẩm và xuất hiện trong nhiều bản in đẹp nhất của ông. Đôi khi chúng là nhân vật trong những câu chuyện nổi tiếng, đôi khi chúng là những nghiên cứu biểu cảm đẹp mắt. Thường thì Kuniyoshi sẽ miêu tả những con mèo ở dạng nhân hóa hoàn toàn, như Louis Wain sau này.

Những chú mèo tượng trưng cho 53 trạm ở Tōkaidō là sự bắt chước thú vị trên Năm mươi ba Trạm của Tōkaidō của Hiroshige, bộ sưu tập bán chạy nhất trong lịch sử ukiyo-e [Phù thế hội]. Tōkaidō – hay “Con đường Biển Đông” – có 53 trạm bưu điện khác nhau dọc theo tuyến đường của nó và những trạm này cung cấp chuồng ngựa, thức ăn và chỗ ở cho du khách. Kuniyoshi quyết định thể hiện chúng thông qua cách chơi chữ về mèo. Ví dụ, nhà ga thứ 41 của Tōkaidō được gọi là Miya. Cái tên này nghe có phần giống từ oya (親) trong tiếng Nhật có nghĩa là “cha mẹ”. Vì lý do này, nhà ga được miêu tả là hai chú mèo con với mẹ của chúng.

THÉOPHILE STEINLEN, THE CHAT NOIR

Mèo trong nghệ thuật: Théophile Steinlen, The Chat Noir, 1896, Bảo tàng Van Gogh, Amsterdam, Hà Lan.

Le Chat Noir là một cơ sở giải trí thế kỷ 19 ở quận Montmartre phóng túng của Paris. Nó mở cửa vào ngày 18 tháng 11 năm 1881 tại 84 Boulevard de Rochechouart bởi ông bầu Rodolphe Salis và đóng cửa vào năm 1897 không lâu sau cái chết của Salis. Le Chat Noir được cho là quán rượu hiện đại đầu tiên: một hộp đêm nơi những vị khách quen ngồi vào bàn và uống đồ uống có cồn và giải trí bằng một chương trình tạp kỹ trên sân khấu.

Tấm áp phích của Théophile Steinlen mang tính biểu tượng, quảng cáo cho hộp đêm mà vào thời hoàng kim của nó, một phần là salon của nghệ sĩ và một phần là hội trường âm nhạc náo nhiệt. Từ năm 1882 đến năm 1895, quán rượu đã xuất bản một tạp chí hàng tuần cùng tên gồm các bài viết văn học, tin tức từ quán rượu và Montmartre, thơ ca và châm biếm chính trị. Ngày nay, các bản sao của chú mèo này có thể được mua khắp mọi nơi ở Paris.

JEFF KOONS, CHÚ MÈO TRÊN DÂY PHƠI

Mèo trong nghệ thuật: Jeff Koons, Chú mèo trên dây phơi (Cam), 1994-2001, 1 trong 5 bản duy nhất. Jeff Koons/Gagosian.

Dù bạn có thích Jeff Koons hay không thì cũng không thể thờ ơ lướt qua tác phẩm nghệ thuật của anh. Bạn sẽ không hình dung được trong bức ảnh này nhưng Chú mèo trên dây phơi của anh rất lớn, nó có kích thước 312,4×279,4×127 cm. Đối với Koons, tác phẩm nghệ thuật này “giống như một sự đóng đinh đương đại. Nhưng đó cũng là con mèo nhỏ dễ thương này, nó chỉ nằm trong một chiếc tất. Bạn cũng có thể coi nó như một tình huống giống như trong bụng mẹ, với cảm giác được bảo vệ”. Bạn cần phải tự quyết định nó là gì đối với bạn.

PIMPA THE CAT

Mèo trong nghệ thuật: Chú mèo Pimpa. Ảnh của Zuzanna Stanska, 2018.

Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng… Đây là Pimpa, người ủng hộ tuyệt vời của DailyArt. Tôi ước một trong những bậc thầy vĩ đại của Thời đại Hoàng kim Hà Lan có thể thực hiện bức chân dung của nó! Hoặc ít nhất Hieronymus Bosch cũng sẽ làm được. Dù sao đi nữa, sau tất cả những ví dụ tuyệt vời về mèo trong lịch sử nghệ thuật, tôi chỉ cần cho bạn xem con mèo của tôi.

Nguồn: Daily Art Magazine

Lược dịch bởi Viet Art View

Chia sẻ:
Back to top