Logo loading

LẬP THỂ VÀ ẢO ẢNH QUANG HỌC

Triển lãm sẽ mang đến một cái nhìn hoàn toàn mới về chủ nghĩa Lập thể, thể hiện sự gắn bó của nó với truyền thống lâu đời của hội họa trompe l’oeil. Là một nghệ thuật tự tham chiếu liên quan đến bản chất của sự tái hiện, trompe l’oeil — “đánh lừa con […]
|Viet Art View

Triển lãm sẽ mang đến một cái nhìn hoàn toàn mới về chủ nghĩa Lập thể, thể hiện sự gắn bó của nó với truyền thống lâu đời của hội họa trompe l’oeil. Là một nghệ thuật tự tham chiếu liên quan đến bản chất của sự tái hiện, trompe l’oeil — “đánh lừa con mắt” khiến người xem mê mẩn bằng những trò chơi tri giác và tâm lý làm phức tạp thêm các định nghĩa về sự thật và hư cấu.

Trên thực tế, nhiều phẩm chất được coi là khác biệt của Lập thể đã được các họa sĩ trompe l’oeil khai thác qua nhiều thế kỷ: một mặt phẳng rõ ràng của hình ảnh nào đó trong tranh, sự xâm nhập của thế giới ‘thực’ vào thế giới hình ảnh đó, bắt chước chất liệu, sự bao gồm những phương tiện mới, những thông tin, đầy đủ và phong phú- mã hóa về họa sĩ, người bảo trợ, các sự kiện.

Trong một cuộc thi, các họa sĩ Lập thể Georges Braque, Juan Gris và Pablo Picasso đã bắt chước những mẹo trompe l’oeil cổ điển, tìm những cách gây nhiễu mới cho người xem. Triển lãm giới thiệu những bức tranh, tác phẩm điêu khắc và cắt dán theo trường phái Lập thể, các ví dụ điển hình về hội họa trompe l’oeil của châu Âu và Mỹ từ thế kỷ XVII đến thế kỷ XIX; đang diễn ra tại Bảo tàng Metropolitan, kéo dài đến 22 tháng 1 năm 2023.

BỨC MÀN CỦA PARRHASIUS

“Parrhasius đã tham gia một cuộc thi với Zeuxis, người đã tạo ra một bức tranh vẽ nho thành công đến mức những con chim phải bay đến đó. Parrhasius đã vẽ thêm trên nền bức tranh của Zeuxis một bức màn, nó chân thực đến nỗi Zeuxis yêu cầu kéo bức màn ra. Khi Zeuxis nhận ra sự nhầm lẫn của mình, anh phải giao phần thưởng cho Parrhasius, nói rằng trong khi anh ta đã đánh lừa được những chú chim, thì Parrhasius lại đánh lừa được anh ta, một họa sĩ.” — Pliny Lớn (Lịch sử Tự nhiên, năm 77 sau Công nguyên), về nguồn gốc chủ nghĩa ảo ảnh trong cuộc so tài giữa hai họa sĩ Hy Lạp cổ đại, Zeuxis và Parrhasius.

Một trong những hình thức hội họa phương Tây lâu đời nhất, trompe l’oeil (tiếng Pháp có nghĩa là đánh lừa con mắt) dường như không có nhiều điểm chung với chủ nghĩa không ảo ảnh của những họa sĩ Lập thể; triển lãm này mang những góc nhìn khác. Nghệ thuật tự tham chiếu, thu hút sự chú ý vào cách đánh lừa của nó, trompe l’oeil cũng giống như Lập thể, đưa người xem vào trò chơi tri giác và tâm lý, làm phức tạp thêm các định nghĩa về thực tại và tính chân thực. Hội họa giá vẽ trompe l’oeil phát triển mạnh mẽ ở châu Âu, giữa thế kỷ XVII, lấy cảm hứng từ câu chuyện của Pliny Lớn, về cách một hình ảnh được vẽ ra có thể chân thực đến mức nào — ít nhất là trong giây lát.

Thông thường, các họa sĩ tăng cường những ‘vật đánh lừa’ của mình bằng những mô phỏng văn bản viết tay và tài liệu in, làm mờ ranh giới riêng và chung, cũng như giữa mỹ thuật với văn hóa đại chúng. Thường bị chê bai là những kẻ sao chép đơn thuần, họ đã thể hiện sự khéo léo đầy bất ngờ, nâng tầm thể loại tĩnh vật khiêm tốn với các bình luận về đạo đức và những vấn đề đương thời.

Danh tiếng của hội họa trompe l’oeil sụt giảm trầm trọng trong thế kỷ XIX, điều này có thể giải thích tại sao mối liên hệ của nó với Lập thể hầu như bị bỏ qua. Georges Braque, Juan Gris và Pablo Picasso đã phơi bày những quy ước tái hiện lời nói và hình ảnh, lấp đầy các bức tranh bằng nhiều ám chỉ nghệ thuật, làm nghệ thuật, hệ thống thị hiếu lật úp. Họ đã bắt chước, ganh đua với các chiến lược trompe l’oeil trong cuộc thi ba bên, với những kỹ thuật cắt dán ra đời vào năm 1912. Sự hiện diện của những thứ thực tế trong bức tranh — các mẩu báo và giấy dán tường ảo — dẫn đến những mức độ không tưởng tượng được của nghịch lý và những cách mới gây nhiễu tâm trí. Giống như các họa sĩ trompe l’oeil của những thế kỷ trước, những người theo chủ nghĩa Lập thể đã đưa ra những câu hỏi khiêu khích về tính sáng tạo, sự thực và không thực, vẫn còn phù hợp cho đến ngày nay.

Tĩnh vật Trompe l’Oeil với vòng hoa và bức màn. Adriaen van der Spelt (người Hà Lan, khoảng 1630–1673). Frans van Mieris the Elder (người Hà Lan, Leiden 1635–1681 Leiden). 1658.

Tĩnh vật bốn chùm nho. Juan Fernández, ‘Người nông dân’ (người Tây Ban Nha, 1629–1657 theo tài liệu). Khoảng 1636.

Violin và nho. Pablo Picasso (người Tây Ban Nha, Malaga 1881–1973 Mougins, Pháp). 1912.

Violin và chạm khắc. Juan Gris (người Tây Ban Nha, Madrid 1887–1927 Boulogne-sur-Seine). 1913.

Tĩnh vật với mứt quả và cốc. Pablo Picasso (người Tây Ban Nha, Malaga 1881–1973 Mougins, Pháp). 1914-1915.

Đĩa hoa quả, Át Nhép. Georges Braque (người Pháp, Argenteuil 1882–1963 Paris). 1913.

Tĩnh vật với violin, bình, bó hoa. J. S. Bernard (có thể là người Pháp, hoạt động trong những năm 1650, 1660). 1657.

Tĩnh vật với hộp mứt, bánh mì, khay, cốc, và đồ làm mát. Luis Meléndez (người Tây Ban Nha, Naples 1716–1780 Madrid). 1770.

Nguồn: Bảo tàng Met

Lược dịch bởi Viet Art View

 

 

 

 

 

 

 

 

Chia sẻ:
Back to top