Logo loading

MỘT CHỈ DẪN CHO SƯU TẬP HỘI HỌA BIỂU HÌNH

Tijana Titin, Sống sót, 2020, Sơn dầu trên toan, 105×140 cm Mona Lisa, Salvator Mundi, The Splash được tạo ra cách xa nhau nhiều lục địa và hàng thế kỷ, ngoài mức giá cao ngất của chúng, ba tác phẩm nghệ thuật này có điểm gì chung? Chúng đều là những bức tranh biểu hình. Không giống […]
|Viet Art View

Tijana Titin, Sống sót, 2020, Sơn dầu trên toan, 105×140 cm

Mona LisaSalvator MundiThe Splash được tạo ra cách xa nhau nhiều lục địa và hàng thế kỷ, ngoài mức giá cao ngất của chúng, ba tác phẩm nghệ thuật này có điểm gì chung? Chúng đều là những bức tranh biểu hình. Không giống như hầu hết các thể loại khác, tác phẩm nghệ thuật biểu hình vẫn là một hằng số bền vững trong lịch sử nghệ thuật. Từ thời Phục hưng đến Pop [Nghệ thuật Đại chúng], thể loại này đã trở thành trụ cột của nghệ thuật phương Tây và chủ nghĩa biểu hình trở nên ít nhiều nổi bật tùy thuộc vào sự thay đổi thị hiếu. Sau đại dịch, chúng ta đã chứng kiến sự hồi sinh về mức độ phổ biến của thể loại này, vì vậy nên có một phác thảo về mọi thứ bạn cần biết trước khi bắt đầu sưu tập hội họa biểu hình.

Ross Muir, Cậu bé ngoan, 2021, Sơn dầu trên toan, 31 1/10 × 27 1/5 in | 79×69 cm

Hội họa biểu hình là một thuật ngữ rộng và bao gồm nhiều thành phần

Nghệ thuật biểu hình có thể được định nghĩa là bất kỳ tác phẩm nghệ thuật nào giữ mối tham chiếu chặt chẽ với thế giới thực, đặc biệt là hình dáng con người. Như một hệ quả, thể loại này được coi là thuật ngữ chung cho nhiều thể loại như chân dung, phong cảnh và tĩnh vật. Do đó, khi tìm kiếm nghệ thuật biểu hình, đừng giới hạn bản thân trong một thể loại nhỏ. Xem càng nhiều càng tốt và tìm kiếm tác phẩm lên tiếng cho cá nhân bạn. Hội họa biểu hình có phạm vi rộng và luôn thay đổi, bao gồm nhiều phong cách, cách phối màu và quy trình khác nhau, vì vậy đừng giới hạn bản thân trong một loại tác phẩm.

Có một sức hút từ nghệ thuật biểu hình nắm bắt được hiện thực thế kỷ 21

Một lý do chính cho bản chất vững chắc của chủ nghĩa biểu hình là khả năng phản ánh thời đại một cách dễ dàng. Một yếu tố quan trọng đằng sau sự hồi sinh của hội họa biểu hình ngày nay là nó mang lại cơ hội tái hiện nhiều hơn trong nghệ thuật, phản ánh hiện thực thế kỷ 21. Thể loại này cho phép các nhóm bị gạt ra ngoài lề như người da màu, thành viên của cộng đồng LGBTQ+ và phụ nữ, có cơ hội dễ dàng vẽ nên trải nghiệm chân thực của họ, theo cách mà nghệ thuật trừu tượng không làm được.

Ví dụ xuất sắc về một nghệ sĩ biểu hình thể hiện điều này là Dawn Okoro. Maddox Gallery đã tổ chức triển lãm cá nhân đầu tiên của cô tại Vương quốc Anh mang tên Mad Explosive Spontaneity [Ngẫu hứng bùng phát]. Lấy cảm hứng từ hip-hop, punk và các kỹ thuật của nhiếp ảnh thời trang, triển lãm của Okoro bao gồm 12 bức chân dung khái niệm ghi lại khoảnh khắc tự nhiên trong cuộc sống của mỗi chủ thể. Với một loạt các cá nhân sáng tạo là chủ thể bao gồm nghệ sĩ, nhạc sĩ và diễn viên người Da đen, Okoro tạo ra các tác phẩm nghệ thuật có các nhân vật thể hiện bản thân một cách trung thực và chống lại những kỳ vọng của xã hội.

Dawn Okoro, Roshi, 2018, Acrylic và kim loại trên toan, 72 × 72 in | 183 × 183 cm

Một bức tranh biểu hình “tốt” hay không là vấn đề chủ quan

Giống như tất cả loại hình nghệ thuật, với hội họa biểu hình, không có tiêu chuẩn khách quan nào về yếu tố tạo nên một tác phẩm là “tốt” hay không. Vì nghệ thuật biểu hình mô tả một cái gì đó mang tính tái hiện, chúng ta có khuynh hướng đánh giá một tác phẩm theo chủ nghĩa tự nhiên của nó. Tuy nhiên, tiêu chuẩn tốt nhất để đánh giá hội họa biểu hình là trực giác của chính người xem. Trong thế kỷ qua, các nhà sử học nghệ thuật có xu hướng bỏ qua tính nghiêm túc và lập luận của tác phẩm nghệ thuật biểu hình để ủng hộ hội họa trừu tượng, nghệ thuật khái niệm và nghệ thuật trình diễn. Sự dễ dàng của một câu chuyện đơn lẻ không úp mở khiến các nhà phê bình không cảm thấy hấp dẫn. Tuy nhiên, hội họa biểu hình có thể kích thích trí óc, triết lý và lôi cuốn như các thể loại khác.

Ví dụ, nghệ sĩ người Mỹ Justin Bower tạo ra những bức tranh nhiều lớp chất vấn thân phận con người trong một xã hội hậu tôn giáo bị công nghệ sai khiến. Bằng cách sử dụng các đặc điểm khuôn mặt không cố định và hiệu ứng ảo giác của Op Art [sử dụng những ảo ảnh], các bức chân dung pixel hóa của Bower trở thành một lõi từ đó nghệ sĩ điều tra các tác động của thế giới không ngừng phát triển xung quanh chúng ta. Phong cách của Bower có thể được coi là sự kết hợp đương đại giữa chủ nghĩa tự nhiên và sự cân xứng của nghệ thuật biểu hình Phục hưng, pha trộn với những nét vẽ điêu luyện của Chủ nghĩa Biểu hiện Trừu tượng.

Justin Bower, Ba lần đến thăm, 2020, Sơn dầu trên toan, 198×371 cm

Chỉ là sự tái hiện nhưng không có nghĩa là không đắt

Một quan niệm sai lầm khác về nghệ thuật biểu hình là nó thiếu biểu hiện cảm xúc so với tác phẩm trừu tượng. Trong lịch sử, các nhà phê bình cho rằng nghệ thuật trừu tượng như tác phẩm của Mark Rothko và Willem de Kooning sở hữu tiềm năng cảm xúc lớn nhất vì các nghệ sĩ trừu tượng thường coi trọng tự do, tính tự phát và biểu hiện cá nhân hơn tất cả các yếu tố khác, chẳng hạn như tính tái hiện. Tuy nhiên, nghệ thuật biểu hình có thể là cả cảm xúc và biểu hiện.

Nguồn: Maddox Gallery

Lược dịch bởi Viet Art View 

 

Chia sẻ:
Back to top